Cơ Trăn Trăn cười hì hì nói: “Sao có thể gọi là tin tức vỉa hè chứ, đây là do sư huynh chàng tự mình nói. Ly lang không cần phải ngại ngùng, hai chúng ta là phu thê, cho dù ta biết cũng sẽ không cười nhạo chàng, huống chi leo cây bắt chim, xuống nước bắt rùa đều là những hành động đáng yêu mà trẻ con thích làm, sẽ không làm tổn hại đến hình tượng cao lớn, uy vũ của Ly lang trong lòng ta.”
Cơ Trăn Trăn lấy hộp gấm ở đầu giường ra, nàng cười toe toét, vẻ mặt đầy ý xấu: “Kỳ thật, so với việc nghe người khác kể, ta càng thích Ly lang tự mình nói cho ta nghe. Hay là như vầy, mỗi khi Ly lang kể một chuyện lúc nhỏ của chàng, ta sẽ tặng chàng một thỏi vàng?”
Không Ly cười lạnh một tiếng, hắn cảm thấy nhân cách của mình bị sỉ nhục sâu sắc.
“Cơ Bát Nương, nàng xem ta là gì? Tuy ta thích tiền, nhưng ta kiếm tiền có chừng mực.”
Cơ Trăn Trăn không nói hai lời, nàng lập tức mở hộp gấm, nàng lấy ra một thỏi vàng nhỏ đặt trước mặt hắn: “Ly lang, chàng xem, thỏi vàng này vừa tròn lại vừa bóng loáng, dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng vàng khiến người ta say mê, trời ạ, ánh sáng này chói mắt quá, ta sắp không mở mắt ra được rồi, Ly lang, chàng mau lấy đi, đừng để ánh sáng vàng của nó làm mù mắt ta!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây