Trần Ích nói ngay: “Không cần! Uống nước là được, ai muốn tự lấy!”
Dì Trương kỳ quái, rối rắm một hồi, cuối cùng vẫn lựa chọn nghe Trần Ích.
Trần Ích tiến lên ngồi xuống, bình thản mở miệng: “Trịnh Dương khốn kiếp này có phải gọi điện thoại cho ba không?”
Trần Chí Diệu trừng mắt: “Nói thế nào đó? !”
Trần Ích sửa miệng: “Anh Dương, anh Dương được rồi chứ? Anh Dương khốn kiếp này có phải gọi điện thoại cho ba không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây