Trần Ích cười: “Đi á? Anh rảnh chắc? Có một cô nàng lạ hoắc gửi một tấm thiệp bí ẩn, bảo bay gần ba nghìn cây số ra đảo hoang dự tiệc, người bình thường ai mà đi?”
“Anh nghĩ sao, lão Mạnh?”
Mạnh Nghị rót rượu, cũng cười: “Quá quái, người bình thường không đời nào đi, nhỡ bị bán thì sao? Nhưng mà, với cậu, có khi cậu đi lại là người bán ấy chứ.”
Trần Ích cầm ly rượu cụng, sáng sớm uống rượu chắc là lần đầu, dù sao đang bị đình chỉ cũng chẳng sao.
“Đi, dẫn tôi xem camera đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây