Đại Ngốc Xuân tỏ vẻ mơ hồ không nhớ nổi chuyện xa xưa này, nhưng Lục Hầu lại tỏ vẻ kinh ngạc.
Hắn nhớ mang máng, lúc đó hắn cũng có mặt ở đó, nhìn thấy bộ xương trắng thì sợ đến chết khiếp, liên tục giục Đại Ngốc Xuân đi mau, bản thân không dám đến gần, chỉ dám đứng nhìn từ xa.
Quả nhiên, người ngốc có phúc của người ngốc...
“Sau đó, thiếp được một vị cao nhân chỉ điểm, tu luyện thành tinh, có được đạo hạnh. Vốn định lập tức đi tìm ân công, nhưng lại bị Sơn Quân bắt đi, buộc phải làm việc cho hắn.”
“Khoan đã.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây