Nhạc Linh cũng là người thông minh, hiểu rõ ý tứ trong lời nói của hắn, ánh mắt nàng lạnh lẽo, tay nắm chặt chuôi Long Tước đao.
Nhưng Trương Cửu Dương lại lắc đầu mỉm cười với nàng, ánh mắt bình tĩnh như đã liệu trước được mọi chuyện.
Hắn thản nhiên nói: “Thiếu lâu chủ nói rất đúng, nhưng có một điểm sai.”
Tôn Minh Ngọc nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt sắc bén: “Sai ở đâu?”
Trương Cửu Dương cười nhạt: “Khúc nhạc vừa rồi của tại hạ không phải biểu diễn tài nghệ, mà là một loại pháp thuật độc môn.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây