Sau khi khống chế Nhạc Linh, Lâm Hạt Tử vẫn còn dư lực để điều khiển mấy quỷ vật của Trần gia thôn lặng lẽ tiếp cận Trương Cửu Dương bằng thuật độn thổ, cướp lấy chiếc rương.
“Tiểu Cửu, đạo hạnh của ngươi còn kém xa sư phụ.”
Lâm Hạt Tử vuốt ve chiếc rương gỗ, cười nói: “Ngươi luôn có thể chế ngự quỷ vật bằng những thứ kỳ lạ, nào là khẩu quyết giết quỷ, pháp kiếm chém quỷ, và cả... chiếc rương gỗ này nữa.”
“Tuy sư phụ mù lòa, nhưng tâm không mù.”
Lão cười khẩy, vẻ mặt đắc ý, đưa tay mở chiếc rương gỗ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây