“Hắn không phải là người hướng nội, mà là vì khổ luyện quanh năm nên không biết cách giao tiếp với người khác, là vì vết thương cũ trong phổi khiến hắn ho khan mỗi khi nói nhiều.”
Hai tay Nhạc Linh nắm chặt chuôi Long Tước đao, trong mắt như bùng lên ngọn lửa màu vàng kim. Dây buộc tóc bị thiêu cháy thành tro bụi, mái tóc đen dài tung bay trong gió, như ngọn lửa cuồng bạo.
“Kẻ ướp xác như ngươi, làm sao hiểu được quyết tâm và lý tưởng của hắn?”
Giây phút này, ánh mắt nàng trở nên kiên định lạnh như băng, như tiếng trống trận đầu tiên trên chiến trường, như tiếng sấm đầu tiên của mùa hè. Đó là ánh mắt không ngôn từ nào có thể diễn tả được, Trương Cửu Dương chưa từng thấy ánh mắt nào sáng ngời như vậy. Vừa rực rỡ như mặt trời, lại lạnh lùng như băng tuyết.
Giờ khắc này, Nhạc Linh dù khôi giáp bị hư hại, không còn đeo mặt nạ, nhưng lại càng giống Kim Cương Minh Vương hàng tam thế trong truyền thuyết hơn so với lần đầu gặp gỡ đêm hôm đó. Nộ hỏa hóa thành hàng ma chi hỏa, ngọn lửa bốc lên từ bộ khôi giáp còn chói mắt và nóng bỏng hơn cả Hỏa Quỷ Lỗ Diệu Hưng. Mặt đất dưới chân nàng nứt to, thôn Trần gia như lại một lần nữa chìm trong cơn thịnh nộ của đất trời.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây