“Nhưng mà, những người này đều có chút không phù hợp, phong cách và thần vận vẽ tranh của đám người Ngô Đạo Tử căn bản là không có một chỗ tương tự với phong cách và thần vận của bức tranh này, bởi vậy bức tranh này không có khả năng là bọn họ sáng tác, nhưng nếu không phải là bọn họ, ai còn có năng lực hội họa này?”
Nàng tự nhíu mày phân tích: “Theo lý thuyết, thiên hạ họa thánh, ta đều biết, nhưng lại không có phong cách của người nào tương tự với phong cách của bức tranh này. Lẽ nào là vị họa thánh nào lại đột phá, cho nên lúc này mới thay đổi phong cách?”
Nàng kìm lòng không đậu lôi kéo hai tay Lý Thanh Chiếu, vẻ mặt phấn khởi nói,
“Dịch An, ngươi mau chóng nói cho ta biết, rốt cuộc là ai sáng tác bức tranh này? Phong cách của bức tranh này rất làm cho người ta trước mắt sáng ngời.”
Lý Thanh Chiếu thấy Thái Diễm (tên của Thái Văn Cơ, Văn Cơ là tự của nàng) chú ý tới bức tranh mà Lý Nguyên tặng cho nàng, cũng kích động đến trợn mắt há hốc mồm, dáng vẻ thao thao bất tuyệt, trên mặt không khỏi lộ ra một tia đắc ý.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây