“Ban ngày ta dạo chơi với người trong núi, không ngờ tách bạn bè, không tìm được đường xuống núi. Hiện giờ sắc trời đã tối, tiểu nữ lo sợ bất an, may mà trông thấy nơi này có ngọn đèn, không ngờ gặp được công tử, không biết công tử có thể nhận tiểu nữ ở lại một đêm hay không, tiểu nữ cảm kích vô cùng.”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Miếu này cũng không phải là của ta, ngươi muốn ở lại thì cứ ở lại. Chỉ là, ngươi là một nữ tử, ở chung phòng với một nam tử xa lạ, không sợ người khác đàm tiếu sao?”
Nhiếp Tiểu Thiến sợ hãi nói: “Ta không dám ở một mình ở vùng hoang vu này, hơn nữa nơi này không có ai khác, xảy ra chuyện gì người khác cũng sẽ không biết.”
Điều này, ta đã nói đủ rõ ràng rồi phải không?
Trong lòng Nhiếp Tiểu Thiến thầm nghĩ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây