Lơ đãng thoáng nhìn, tinh mang màu vàng từ trong con mắt Trương Hiểu Vũ bắn ra, trong đó cũng không có cố ý tán ra khí thế, cũng không có chút động cơ nào trong đó.
Nhưng mà ngay trong nháy mắt này, Hổ Sát Thiên Tôn phảng phất toàn thân đều bị nhìn thấu, hình ảnh duy nhất trong đầu là ảo giác thăm dò đáng sợ, quần áo của mình biến mất, làn da biến mất, cơ thể biến mất, cốt cách biến mất, nội tạng biến mất, đại não biến mất, cuối cùng còn lại là hồn hải nhỏ bé không thể nhận ra -- góc chết không thể tránh né của Chiến Giả.
Trên ót mồ hôi lạnh toát ra, Hổ Sát Thiên Tôn liền lùi lại hơn mười bước, mỗi một bước đều để lại dấu chân thật sâu ở trên quảng trường, một bước cuối cùng đã giẫm ra một cái hố to.
“Mạo phạm, xin hãy tha lỗi.” Lúc bình thường, Hổ Sát Thiên Tôn tuyệt đối sẽ không xin lỗi, cho dù là đối mặt với người cường đại hơn mình nhiều nhất cũng bảo trì trầm mặc, nhưng mà ánh mắt nọ giống như chôn ở trong đầu hắn, làm cho hắn cảm thấy sợ hãi vạn phần.
Thu hồi ánh mắt, Trương Hiểu Vũ nói: “Chỉ cần ngươi có đầy đủ nguyên thạch, mốn có cái gì thì cũng có thể đi cạnh tranh, đừng tưởng rằng có thể phá hư quy tắc, bởi vì người chế định quy tắc đã bao trùm quy tắc rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây