Thanh âm nhàn nhạt theo Ngũ quản gia nói vang lên, một thiếu niên toàn thân tản ra khí tức lạnh lùng xuất hiện ở trước người Uyển Nhi.
Khuôn mặt băng lãnh của thiếu niên không che đậy được góc cạnh kiên nghị, tròng mắt đen nhánh như có vụ khí vờn quanh, lại lộ ra sắc bén, khuôn mặt thành thục không hợp tuổi tác, nhưng không lộ vẻ già nua, trong trầm ổn mang theo nhuệ khí, khí chất cực kỳ phức tạp.
Loại khí chất này có chút ngạo, có chút tà, mới nhìn không cho người ta áp lực, nhưng nếu như nhìn lâu, tự dưng sẽ làm người phát run.
Đến chính là Tô Dật, vừa mới tắm rửa xong, liền nghe bên ngoài ồn ào, hơi cảm ứng một chút, đã biết chuyện gì phát sinh.
- Tô Tô Dật thiếu gia!
Mấy người hầu nhìn thấy thiếu niên kia đột nhiên xuất hiện, thân thể vô ý thức có chút phát run.
Hổ có uy nghiêm, bất kể như thế nào, trước kia vị tiểu gia này cũng là tồn tại không người nào dám trêu chọc, người gặp người sợ!
Mà giờ khắc này mấy hạ nhân nhìn chằm chằm thiếu niên trước mắt, đây thật là thiếu gia phế vật mà mọi người đồn đại, chật vật không chịu nổi quay về sao, một thân áo xanh, viền đen sạch sẽ, bào phục không nhuốm bụi trần, sợi tóc hơi dương động, thân thể nhìn như gầy gò lại cực kỳ thẳng tắp, như một thanh dao, ẩn chứa lực lượng to lớn cứng cỏi.
Một thiếu niên như vậy, mấy gia đinh kia cảm giác như thế nào, cũng không giống như phế vật nha.
Nhìn Tô Dật giờ phút này, Uyển Nhi cũng có chút sững sờ, trên thân thể thiếu gia, tựa hồ so với ba năm trước thì nhiều ra một ít gì đó.
Nhưng bất kể như thế nào, đây mới là Tô Dật thiếu gia trong nội tâm nàng, Tô Dật thiếu gia trở về.
- Tô Dật thiếu gia, Ngũ quản gia…
Nhưng lập tức, thần sắc của Uyển Nhi khẩn trương lên, nàng biết Ngũ quản gia là một người không dễ đối phó, nghe nói đã sắp trở thành võ giả chính thức.
Huống chi nghe nói phía sau Ngũ quản gia còn có chỗ dựa, lấy địa vị của Tô Dật thiếu gia bây giờ ở Tô gia, sợ là sẽ không dễ chịu, trong lòng Uyển Nhi bắt đầu lo lắng.
- Không cần lo lắng, nói cho ta biết, những năm này, có phải cẩu nô tài kia khi dễ ngươi hay không.
Nhìn bàn tay của Uyển Nhi nguyên bản non mịn kết đầy vết chai, những vật có giá trị không nhỏ trong viện của mình cũng không cánh mà bay, Tô Dật không khó tưởng tượng ba năm này Uyển Nhi sinh hoạt như thế nào.
- Tô Dật thiếu gia, ta không sao, một ít gì đó trong viện, đều bị đám người Ngũ quản gia dọn đi, Uyển Nhi vô dụng, bảo hộ không được đồ vật của Tô Dật thiếu gia.
Uyển Nhi nhỏ giọng nói, mặt mũi tràn đầy tự trách.
- Ba năm này, có phải tiền tháng của ngươi cũng bị cẩu nô tài kia cắt xén rất nhiều hay không?
Những vật ngoài thân ở trong viện, Tô Dật không quan tâm, xem như hắn trả lại Tô gia, thế nhưng hắn một mực xem Uyển Nhi như muội muội, cho nàng cuộc sống cơm ngon áo đẹp, xa xa không phải nha hoàn bình thường có khả năng so sánh.
Nhưng nhìn Uyển Nhi hiện tại, y phục trên người giản dị, lương bổng của hạ nhân Tô gia từ trước đến nay không tệ, các loại phúc lợi càng là hàng đầu Man Thành, Tô Dật xem ra, sợ là có người cố ý cắt xén tiền tháng của Uyển Nhi, mà Ngũ quản gia thì là người phụ trách mảng ấy.
- Tiền tháng, ta…
Uyển Nhi muốn nói lại thôi, nhìn ánh mắt Tô Dật, giống như trong lúc vô hình có một loại sức mạnh, sau đó lấy dũng khí nói:
- Ngũ quản gia nói ta không có đăng ký, cho nên không có tiền tháng, nếu như ta không thuận theo hắn, còn muốn đuổi ta ra Tô gia.
Ánh mắt Tô Dật bắt đầu nghiêm nghị, nguyên bản còn tưởng chỉ là tiền tháng của Uyển Nhi bị cắt xén không ít, chưa từng nghĩ tới những cẩu nô tài kia lại lớn mật đến mức này, không cho tiền tháng, còn đánh chú ý lên người Uyển Nhi.
Ba năm, không có một đồng tiền tháng, còn bị các loại ức hiếp, Tô Dật khó có thể tưởng tượng tiểu nha đầu nhỏ yếu trước mắt, ở trong ba năm này là làm sao chèo chống qua.
Nghĩ đến chỗ này, trong lòng Tô Dật cực kỳ đau lòng.
Tô Dật chưa từng coi Uyển Nhi là nha hoàn, trong lòng hắn, Uyển Nhi một mực là muội muội.
Ba năm này, Uyển Nhi lại bị ức hiếp đến mức độ này!
- Tốt, tốt lắm tên cẩu nô tài này!
Ánh mắt Tô Dật nhìn về phía Ngũ quản gia, hai con ngươi tràn đầy nghiêm nghị, tựa như hai vực sâu không đáy, toàn thân phát ra khí tức bén nhọn.
Khí tức bực này, để Ngũ quản gia cảm giác toàn thân phát lạnh, không tự chủ được giật mình.
Nhưng lập tức, Ngũ quản gia khẽ cắn môi, ánh mắt trầm xuống.
Những năm gần đây, hắn thân là Ngũ quản gia, phía sau cũng có chỗ dựa, một số người Tô gia nhìn thấy hắn cũng phải gật đầu chào, chưa từng bị người mở miệng mắng cẩu nô tài qua.
Trước mắt Tô Dật là Tô gia thiếu gia không sai, thế nhưng đã sớm xưa đâu bằng nay.
- Tô Dật, ngươi đừng quá phách lối, ngày hôm nay ta tới là thông báo ngươi, viện này gia tộc có thể sẽ thu hồi, ngươi...
Ba ba!
Tiếng nói của Ngũ quản gia còn chưa dứt, tiếng bạt tai thanh thúy truyền ra, dấu bàn tay sưng đỏ bao trùm ở nửa bên mặt, trong miệng phun ra máu tươi và hai cái răng.
Mấy người hầu kia mắt trợn tròn, căn bản không kịp thấy rõ ràng đến cùng phát sinh chuyện gì.
- Ngươi dám đánh ta.
Ngũ quản gia trợn tròn mắt, vẻ mặt ngốc trệ, giống như khó có thể tin.
Ba!
Tô Dật lại đập tới một tát, tiếng bạt tai thanh thúy truyền ra thay thế trả lời, nửa bên mặt khác của Ngũ quản gia cũng sưng đỏ, miệng phun tơ máu.
- Phế vật, ngươi lại dám đánh ta, nghĩ ta không dám thu thập ngươi sao!
Vừa kinh vừa sợ, Ngũ quản gia rốt cục lấy lại tinh thần, trong lòng quyết tâm, bỗng nhiên vung tay lắc một cái, một quyền đánh tới trước ngực Tô Dật.
Một quyền này của Ngũ quản gia, mang theo khí thế cực kỳ cường đại.
Thân là quản gia Tô gia, tuy là hạ nhân, nhưng cũng có tư cách tu võ.
Tuổi tác của Ngũ quản gia cũng không phải quá lớn, hơn ba mươi tuổi đã thành công Trúc Cơ, một khi có thể đặt chân đến Nguyên Hồn cảnh, vậy sau này địa vị ở Tô gia chắc chắn sẽ càng tiến một bước.
Nhìn Ngũ quản gia đánh tới một quyền, khóe mắt Tô Dật hơi nheo lại, dưới chân qua trái một bước, lồng ngực lõm sâu vào, sau đó vòng eo lại uốn éo.
‘Hô’ một tiếng, một quyền của Ngũ quản gia mang theo âm thanh không khí đè nát sượt qua ngực Tô Dật.
Hết thảy tựa hồ nằm trong dự liệu, thần sắc của Tô Dật không thay đổi, cổ tay mạnh mẽ đưa ra, năm ngón tay hơi cong, trực tiếp chộp vào bên hông Ngũ quản gia.
Giờ khắc này, Ngũ quản gia đang kinh ngạc vì Tô Dật tránh được một quyền của mình, lúc này giống như cảm giác được cái gì, cảm giác nguy hiểm đột nhiên sinh ra.
Ken két...
Tiếng xương vỡ vụn truyền ra, Ngũ quản gia nhất thời kêu thảm, giống như bị đau đớn kịch liệt, toàn thân run rẩy, thân thể cũng lập tức ngã xuống đất.
Hết thảy phát sinh nhanh như thiểm điện!
Tô Dật vung một trảo, trực tiếp bẻ gảy mấy cây xương sườn của Ngũ quản gia.
Thực lực của Ngũ quản gia tuyệt đối không yếu, có thể dễ dàng đối phó một hai con hổ lang, giờ phút này ở trước mặt Tô Dật lại không chịu nổi một kích, xương sườn bị bẻ gảy.
Cùng lúc đó, thân hình Tô Dật vô thanh vô tức lấn đến, khuôn mặt kiên nghị giống như sư tử lộ ra hàm răng sắc nhọn, một quyền rơi vào trên mặt Ngũ quản gia.
Ầm!
Quá nhanh, trong tiếng kêu thảm, nửa bên mặt của Ngũ quản gia bị đánh nát, xương cốt lõm vào, cả khuôn mặt giống như bị bóp méo, trong miệng phun máu phè phè, lộ ra thê lương mà dữ tợn.
- Con mẹ nó, Uyển Nhi là cẩu nô tài như ngươi có thể khi dễ!
- Ngay cả chủ tử cũng không để ở trong mắt, ngày hôm nay tiểu gia dạy ngươi làm nô tài như thế nào!
Ầm!
Ầm!
Tô Dật nổi giận, quyền cước tăng theo cấp số cộng, như mưa to rơi vào trên người Ngũ quản gia, tiện tay nhặt lên một cục gạch, không lưu tình chút nào nện xuống.
- A...
Ngũ quản gia kêu rên liên hồi, sau mấy lần thậm chí đã kêu không ra tiếng, bị nện máu me đầm đìa, khuôn mặt biến hình, xương cốt toàn thân không ngừng ‘răng rắc’ rung động.
- Cẩu nô tài, còn muốn Uyển Nhi theo ngươi!
Tô Dật nổi giận, sau cùng cục gạch nện ở giữa hai chân của Ngũ quản gia, nơi đó nhất thời máu thịt be bét, cái chân thứ ba của Ngũ quản gia nát vụn, cực kỳ thê thảm.
- A...
Ngũ quản gia hét lên thê lương, hai mắt tối đen, trực tiếp ngất đi.
Lúc này Tô Dật mới ném cục gạch đi, vỗ vỗ tay, thần sắc mang theo hàn ý lạnh thấu xương.
Thân thể mấy gia đinh khác run lẩy bẩy, ánh mắt hoảng sợ.
Giờ phút này thiếu niên kia đã an tĩnh, nhưng lại làm bọn họ rùng mình.
- Mang cẩu nô tài kia xuống, nói cho người nên biết, thiếu tiền lương của Uyển Nhi, hoàn lại gấp trăm lần cho ta, trong tiểu viện của ta, cho dù là một trang giấy cũng phải trả lại, nếu như ba ngày sau ta không thấy được, vậy đến lúc đó tất cả người có quan hệ, kết cục sẽ giống như cẩu nô tài kia!
Tô Dật quát khẽ, lần này là giận thật.
Ngay cả mấy nô tài kia ở trước mặt mình cũng dám ngang ngược đến loại tình trạng này, xem ra trong ba năm qua, Tô gia thật đúng là biến hóa không ít, là lúc cần phải nói cho những người kia, mình còn chưa chết, đã trở về Tô gia.
Im lặng mấy tức, mấy gia đinh kia mới lấy lại tinh thần, thân thể run run, nâng Ngũ quản gia đã hôn mê hoảng hốt rời đi.