- Nhạc phụ.
Mọi người sững sờ, đừng nói Vương Toàn Đức, những người khác cũng không hiểu ra sao.
Liễu Tông Nguyên sững sờ.
- Tô Dật, ngươi nói bừa cái gì đấy!
- Ngươi quá không biết xấu hổ!
- Tô Dật ngươi hỗn đản vô sỉ, không biết xấu hổ!
Sau khi sững sờ, Hạ Tam, Tống Vô Cầu, Mạc Bất Phàm dẫn đầu mắng to.
Nếu không phải giờ phút này có cường giả Thánh Sơn ở đây, sợ là đám người Hạ Tam đã trực tiếp xông lên.
Thành chủ Liễu Tông Nguyên chỉ có một đứa con gái, Tô Dật gọi nhạc phụ, không thể nghi ngờ là đại biểu tiểu tử kia vẫn còn đánh chủ ý tới Liễu Nhược Hi, đây là bọn họ tuyệt đối không cho phép.
Ánh mắt của Tô Kính Đình cũng có chút sững sờ, sau đó âm thầm lắc đầu, ngược lại không có nói gì.
Người vây xem ở bốn phía, từng ánh mắt cũng rơi vào trên người thành chủ Liễu Tông Nguyên.
Ba năm trước Tô gia lão gia tử và Liễu gia ước định, toàn thành đều rõ ràng.
Chỉ là mọi người không nghĩ tới, Tô Dật vào lúc này, ở trước mặt mọi người nói ra.
- Sợ là hiền chất gọi lầm, sớm trở về đi, mặc dù không cách nào đi Thánh Sơn, nhưng nói không chừng về sau, vẫn có hi vọng trở thành cường giả.
Liễu Tông Nguyên nhìn Tô Dật, khuôn mặt cố gạt ra nụ cười, tuyệt đối không nghĩ tới, tiểu tử này sẽ nhấc lên chuyện kia.
- Ba năm trước gia gia của ta và Liễu gia có ước định, ba năm sau nếu ta còn sống trở về, đồng thời thành công Trúc Cơ, vậy ta và Liễu Nhược Hi sẽ định ra hôn ước, bây giờ ta đã đột phá Nguyên Hồn cảnh, vậy cái ước định này đương nhiên là có hiệu lực, cho nên ta tự nhiên xưng ngài một tiếng nhạc phụ.
Tô Dật nhìn Liễu Tông Nguyên, thanh âm rất lớn, truyền đi rất xa.
Không cách nào lên Thánh Sơn vậy nghĩ biện pháp khác, có điều bởi vì nha đầu Liễu Nhược Hi kia, mình đã trải qua ba năm địa ngục, nhiều lần trở về từ cõi chết, tự nhiên không thể để nha đầu kia sống thoải mái.
Mặt khác, Thánh Sơn không muốn thu mình, nghe Vương bàn tử nói Liễu Nhược Hi ở Thánh Sơn địa vị bất phàm, cái hôn ước này ít nhất sẽ làm Thánh Sơn không thoải mái, cũng coi như báo thù.
Tô Dật cho tới bây giờ luôn là một người có thù tất báo.
Nghe Tô Dật nói, cao tầng các đại gia tộc hai mặt nhìn nhau, không nói tiếng nào.
Trong lòng mọi người rõ ràng sự tình ba năm trước, lúc trước không ai nghĩ tới Tô Dật không chỉ còn sống trở về, còn kỳ tích đột phá Nguyên Hồn cảnh.
Cao tầng các đại gia tộc nhìn Liễu Tông Nguyên, người nào cũng hiểu, ước định ba năm trước chỉ là bởi vì Tô lão gia tử ra mặt, để Liễu gia và Tô gia có bậc thang lui xuống mà thôi.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, hiện tại sẽ làm thành cục diện này.
Nếu như sớm biết ba năm sau Tô Dật có thể đột phá đến Nguyên Hồn cảnh, sợ là Liễu gia sẽ không đáp ứng cái gì.
Huống chi hiện tại Liễu Nhược Hi ở Thánh Sơn có địa vị cực cao, mà vừa rồi Tô Dật lại bị kiểm trắc ra chỉ là thiên tư tạp dịch.
Liễu gia vô luận từ phương diện nào đi nữa, sợ là cũng không muốn đáp ứng hôn ước này.
Liễu Tông Nguyên hơi cứng ngắc, lúc trước hắn và Tô lão gia tử ước định, toàn thành đều biết, căn bản không có cách nói thêm cái gì.
Nói thật, nếu ngày hôm nay Tô Dật kiểm trắc ra thiên tư không tệ, vậy hắn đáp ứng hôn ước cũng không có gì.
Nhưng hết lần này tới lần khác, tuy Tô Dật đột phá Nguyên Hồn cảnh, nhưng thiên tư lại quá bình thường, hắn cũng rất bất đắc dĩ, cho dù là cửa ải của Nhược Hi, cũng đã không có khả năng.
- Liễu thành chủ, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, có quan hệ tới Nhược Hi sao?
Hộ pháp Vương Toàn Đức rốt cục nhịn không được, cảm thấy có quan hệ tới Liễu Nhược Hi, vậy thì hắn không thể không hiểu rõ ràng.
- Cái này...
Liễu Tông Nguyên cứng ngắc cười một tiếng, nhìn Hộ pháp Vương Toàn Đức nói:
- Ba năm trước có ước định với Tô lão gia tử, nếu ba năm sau Tô Dật có thể thành công Trúc Cơ, sẽ cùng tiểu nữ Nhược Hi định ra hôn ước.
- Không được!
Liễu Tông Nguyên còn chưa nói xong, Vương Toàn Đức đã chém đinh chặt sắt nói:
- Hôn ước này không thể giữ lời.
Tô Dật nhìn Vương Toàn Đức nói:
- Tô gia và Liễu gia định hôn ước, chính là sự tình của Tô gia à Liễu gia, Thánh Sơn không khỏi quản quá rộng đi!
- Nhược Hi là đệ tử Thánh Sơn ta, hôn ước này Thánh Sơn tự nhiên có quyền quản, lấy thiên tư tạp dịch của ngươi, cũng vọng tưởng xứng với đệ tử Thánh Sơn ta, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Vương Toàn Đức nhìn Tô Dật, trong lúc vô hình khí tức lan tràn ra, trong mắt có ánh sáng phun trào, mang theo mỉa mai và cười lạnh.
Đệ tử Thánh Sơn, làm sao có thể là thiên tư tạp dịch xứng được.
Huống chi lấy địa vị và tiền đồ của Liễu Nhược Hi ở Thánh Sơn, nếu có bất kỳ liên quan gì với tiểu tử này, về sau truyền đi, sợ là thể diện của Thánh Sơn cũng khó giữ được.
Vương Toàn Đức rất rõ ràng, vô luận như thế nào, chuyện này cũng phải giải quyết dứt khoát.
Trên ban công, mấy đệ tử Thánh Sơn kia cũng nghe rõ, mắt lộ ra khinh thường và trào phúng.
- Cóc ghẻ lại muốn ăn thịt thiên nga, không biết tự lượng sức mình!
Một thiếu niên áo trắng lạnh nhạt nói, khóe miệng cười lạnh.
Giờ phút này trên ban công, cao tầng các đại gia tộc hơi khẩn trương, sắc mặt đám người Tô gia Đại trưởng lão cũng ngưng trọng đến cực hạn.
- Tô Dật, không thể hồ nháo, lui xuống cho ta!
Cảm giác được khí tức trên người Vương Toàn Đức ba động, Tô Kính Đình vội vàng quát Tô Dật, ngày hôm nay tiểu tử này gây chuyện đã đủ nhiều, không ngừng chống đối cường giả Thánh Sơn, một khi cường giả Thánh Sơn tức giận, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
- Đại bá, việc này ta không có hồ nháo!
Tô Dật nói với Tô Kính Đình, nhìn Vương Toàn Đức, ở dưới khí tức vô hình kia trấn áp, bốn phía giống như bị trói buộc, có cự lực ngàn cân ép ở trên người mình, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Nhưng giờ khắc này, Tô Dật rất quật cường, nhìn Vương Toàn Đức nói:
- Thiên tư của ta như thế nào, chỉ là ngươi nói mà thôi, chính ta lại cho rằng ta thiên tư hơn người, sẽ không ở dưới bất luận kẻ nào của Thánh Sơn ngươi, còn về cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, vậy cũng mạnh hơn ếch xanh, chí ít cóc ghẻ có mộng tưởng, mà ếch xanh chỉ biết ngồi đáy giếng!
Nói xong, Tô Dật xoay chuyển ánh mắt, nhìn Liễu Tông Nguyên nói:
- Nhạc phụ, ta đã đến Nguyên Hồn cảnh, đây là ước định lúc trước, mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không, hôn ước đã định.
Nghe vậy, ánh mắt Liễu Tông Nguyên nhìn Tô Dật, có chút ba động.
- Ha ha ha ha.
Vương Toàn Đức cất tiếng cười to, nhưng ai cũng nghe được, trong tiếng cười kia đã xen lẫn tức giận, không hề chỉ là không vui.
- Khá lắm cóc ghẻ có mộng tưởng, một thiên tư tạp dịch, cũng dám khẩu xuất cuồng ngôn, không biết trời cao đất rộng!
Thời điểm tiếng cười rơi xuống, ánh mắt của Vương Toàn Đức nhìn chăm chú lên người Tô Dật, khí thế vô hình càng thêm hùng hồn lăng lệ.
Ở dưới khí tức đáng sợ, Tô Dật lảo đảo, trong thân thể giống như bị cự thạch vạn cân trấn áp, huyền khí ngưng kết đình trệ, thân thể mềm nhũn, thân bất do kỷ, giống như muốn trực tiếp xụi lơ xuống,
Đạp!
Giờ khắc này, Tô Dật cắn răng, lui ra phía sau một bước, chân đập mạnh, gắt gao cắn răng chịu đựng, sắc mặt cũng biến thành tái nhợt.
- Tô Dật, còn không xin lỗi Vương hộ pháp, nếu không hiện tại ta sẽ trừng phạt ngươi!
Tô Kính Đình đại biến, thân thể vội vàng ngăn ở trước người Tô Dật, khom lưng hành lễ, nói với Vương Toàn Đức:
- Vương hộ pháp đại nhân có đại lượng, tiểu hỗn đản này từ nhỏ thiếu quản giáo, xin Vương hộ pháp tha thứ, về sau ta nhất định sẽ cố gắng quản giáo!