- Những hùng chưởng này cùng thịt của Liệt Nham Yêu Hổ có thể giữ lại một ít, ngày mai để người của Liệp Hổ bộ lạc cùng Man Hùng bộ lạc cũng nếm thử, Dịch Túc, ngươi cảm thấy thế nào?
Có lão giả mắt mang ý cười, hỏi Tô Dật.
Tô Dật xoay chuyển ánh mắt, hiểu ý cười, gật đầu với lão giả, nói:
- Tất cả nghe trưởng lão.
- Được rồi, giữ lại một ít, còn lại một ít thì cho đám hậu sinh các ngươi bồi bổ thân thể, trong thôn ngoại lệ, lấy ra một ít rượu bách quả chúc mừng Dịch Túc đại nạn không chết.
Lão giả nói, ông ấy là trưởng lão trong thôn, có địa vị cực cao trong những trưởng lão.
- Quá tốt rồi, có thể được uống rượu bách quả rồi!
- Còn có thịt hổ ăn, thật tốt quá.
Một đám thanh niên hưng phấn không ngừng, lại có thể được uống rượu bách quả rồi.
Tô Dật cáo biệt mọi người, quay lại đình viện mà mình ở.
Trưởng thôn Thượng Quan Trình Nhã nãi nãi không biết đã đi đâu rồi, không ở lại trong đình viện.
Tô Dật vào phòng, đang muốn thổ nạp điều tức một hồi thì ngoài cửa truyền tới tiếng động, có người đến đây.
Tô Dật đi ra khỏi đình viện, gặp rất nhiều đại thẩm.
- Hài tử à, những xiêm y này đều sạch sẽ, ngươi mang đi tắm rửa đi, nhìn dáng vẻ của ngươi kìa, nhanh đi tắm.
Mấy phụ nhân mang một vài xiêm y cho Tô Dật.
- Cảm ơn các thím.
Tô Dật rất cảm kích, những xiêm y này cũng không hoa lệ, rất giản dị tự nhiên, trong lòng có tình cảm ấm áp tràn qua.
Tiễn mấy đại thẩm đi, Tô Dật đứng đờ ra trong đình viện, từ trên người mấy vị đại thẩm kia lại thầm nổi lên một thân ảnh mơ hồ trong đầu. Không biết mẫu thân của mình hiện tại ở đây, có mạnh khỏe hay không.
- Đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.
Giọng nói sâu kín truyền tới, truyền vào tai Tô Dật.
Tô Dật quay đầu lại, trước mắt xuất hiện một khuôn mặt hiền hòa, khuôn mặt không có nếp nhăn, sắc mặt hồng nhuận, lưng hơi còng một chút, đầu tóc đã trắng bạc, chính là trưởng thôn.
- Thượng Quan nãi nãi.
Tô Dật hành lễ.
- Nhìn ngươi đang ngẩn người, là đang nhớ nhà hay là nhớ người thân thế?
Thượng Quan Trình Nhã khẽ mỉm cười nói, trên khuôn mặt hiền hòa, ánh mắt bình tĩnh giống như có thể nhìn thấu Tô Dật vậy.
- Vâng.
Tô Dật khẽ gật đầu, cười xấu hổ.
- Đợi ngày mai sau khi đọ sức, hy vọng Linh Cổ Thôn có thể thắng lợi, đến lúc đó có thể thực hiện cam kết đã đồng ý với ngươi, sau đó sớm về nhà.
Thượng Quan Trình Nhã cười nói:
- Đương nhiên, về sau Linh Cổ Thôn cũng là ngôi nhà thứ hai của ngươi, muốn về lúc nào thì liền về lúc đó.
- Cảm tạ Thượng Quan nãi nãi.
Tô Dật gật đầu.
- Đừng khách khí, nếu thật muốn cảm ơn ta thì liền trò chuyện với ta đi! Những năm gần đây cũng chỉ có nha đầu Hề Vi kia trò chuyện với ta thôi, nha đầu kia và ta sống nương tựa lẫn nhau, ta chỉ có một tôn nữ là nó, hiện tại tự nhiên lại có thêm một tôn tử, trong lòng rất vui.
Thượng Quan Trình Nhã nói.
- Vậy ta sẽ nói chuyện với Thượng Quan nãi nãi.
Tô Dật gật đầu.
Khe núi nước chảy, kỳ hoa dị thảo, cây tốt xanh um.
Chòi nghỉ mát dưới cổ mộc, Tô Dật và Thượng Quan Trình Nhã ngồi ngay ngắn, mắt nhìn khe núi phía xa xa như có điều suy nghĩ.
- Nha đầu Hề Vi kia có kể chuyện cha mẹ của nó cho ngươi biết không?
Thượng Quan Trình Nhã hỏi, giọng nói yếu ớt, mắt nhìn xa xa, hơi mông lung. Nếu không phải trên người vô hình trung tỏa ra áp lực thì cũng giống như một lão thái thái bình thường vậy.
- Nghe nói qua một chút.
Tô Dật nói, từ trong miệng Thượng Quan Hề Vi biết được một vài tình huống, mẫu thân đã mất, phụ thân rời khỏi Linh Cổ Thôn, từ nhỏ sống nương tựa với nãi nãi.
- Đối với bên ngoài, lão thân cả đời chưa từng đi ra, cũng không biết nó có dáng vẻ như thế nào, từ lúc còn trẻ cũng nghĩ tới muốn đi ra bên ngoài một phen, thế nhưng tổ huấn.
Thượng Quan Trình Nhã nói, trong con ngươi có chút ánh sáng lóe lên, vẻ mặt cũng hiện lên chút sóng gió, dường như nhớ lại lúc còn trẻ.
Tô Dật không nói gì, nói vậy trong lòng trưởng thôn, cảm giác mấy năm nay cũng không hề trách con trai của mình.
- Được rồi, ngươi nói chút chuyện đi! Nhà có đông người không?
Một lát sau, Thượng Quan Trình Nhã nhìn Tô Dật hỏi.
- Trong nhà có ông nội, cha mẹ ta sau khi sinh ta ra thì đã rời đi, hiện tai không rõ tung tích, sống nương tựa với ông nội ta.
Tô Nhật nhớ lại ông nội, đã đi lâu như vậy, hy vọng thân thể của ông nội vẫn có thể chống đỡ được một đoạn thời gian, mình nhất định phải nhanh chóng trở thành cường giả, sau đó trở về chữa thương cho ông nội.
- Cũng là một hài tử số khổ, giống với Hề Vi.
Nghe vậy, Thượng Quan Trình Nhã hơi giật mình, trên khuôn mặt hiền hòa ánh mắt bất động, kéo tay Tô Dật nhẹ giọng nói.
- Ông nội đối với ta rất tốt.
Tô Dật cười nói, khóe miệng nở một nụ cười.
Một già một trẻ, ngồi hàn huyên rất nhiều.
Tô Dật hàn huyên với trưởng thôn Thượng Quan Trình Nhã rất nhiều về chuyện lý thú ở bên ngoài. Lão thái thái cẩn thận nghe giống như cải lão hoàn đồng vậy, khuôn mặt hiếu kỳ, thi thoảng nở nụ cười.
- Hôm nay là một ngày lão thân vui vẻ nhất trong mười mấy năm qua, cám ơn ngươi, hài tử.
Cuối cùng, Thượng Quan Trình Nhã nói với Tô Dật như vậy, trên khuôn mặt hiền hòa tràn đầy ý cười, đã lâu chưa được vui vẻ như vậy.
- Nếu như Thượng Quan nãi nãi thích, hôm nào ta sẽ tâm sự tiếp với người.
Tô Dật nhìn Thượng Quan Trình Nhã lão thái thái, nói.
- Được.
Thượng Quan Trình Nhã gật đầu, thân thể hơi còng đứng dậy, dừng sợi tóc bạc phất phơ bay, đôi mắt màu nâu sâu thẳm như đã trải qua đủ tang thương cuộc đời, mắt nhìn Tô Dật một hồi lâu, muốn nói lại thôi.
- Thượng Quan nãi nãi, có việc gì thế?
Tô Dật hỏi.
- Chờ ngươi quay về rồi, nếu có một ngày, gặp được một người tên là Thượng Quan Thiên Thần....
Nói được hơn nửa, Thượng Quan Trình Nhã lão thái thái hơi ngập ngừng, khẽ thở dài một cái, nói:
- Quên đi, tất cả đều qua rồi, chỉ khổ nha đầu Hề Vi thôi...
- Thượng Quan Thiên Thần, là phụ thân của Hề Vi sao?
Tô Dật hỏi.
- Được rồi, đi về nghỉ ngơi đi, ngày mai là trận thi đấu giữa Linh Cổ Thôn, Man Hùng bộ lạc, Liệp Hổ bộ lạc, ngươi cũng cùng đi xem xem, U Hư Man Thiên Báo tăng cấp không ít, nếu như ngày mai có thể tiếp tục thắng lợi thì lần này Linh Cổ Thôn ta cơ bản là thắng rồi.
Thượng Quan Trình Nhã nói vậy, sau đó để Tô Dật đi nghỉ ngơi.
Tô Dật rời đi, không hỏi nhiều nữa, ghi tạc cái tên Thượng Quan Thiên Thần trong lòng.
Về đến phòng, Tô Dật tìm nước tắm qua một cái, tắm rửa rồi thay áo bào sạch sẽ mà nhóm đại thẩm trong thôn đưa tới, lần nữa đeo đao lên lưng rồi bắt đầu nhắm mắt điều tức.
Mấy canh giờ sau, hai tròng mắt của Tô Dật mở ra, bàn tay thu lại, nguyên khí tràn đầy trong cơ thể, sức mạnh tinh thần dồi dào, cảm giác thần thanh khí sảng.
- Không biết Ngự Hồn sư tới cấp độ nào rồi.
Tô Dật cảm giác sức mạnh linh hồn trong thời gian này cũng đang không ngừng tăng trưởng, đặc biệt lần trước sức mạnh linh hồn cũng tiến bộ không ít, nhưng đối với Ngự Hồn sư lại hiểu rất ít, không biết lúc này mình ở Ngụ Hồn Sư rốt cục đã đến cấp độ nào rồi.
- Dịch Túc huynh đệ, tất cả mọi người đang chờ ngươi đó.
Giọng nói của Thượng Quan Nham truyền tới từ bên ngoài, tối hôm nay trong thôn muốn chúc mừng, Tô Dật là chủ tiệc.
Tô Dật đi ra khỏi đình viện, đã là hoàng hôn rồi.
- Lại có thịt ăn, có cả rượu bách quả nữa.
Tô Thiên Tước cụp đuôi vội vội vàng vàng đi ra, rất sợ đến muộn, nhớ tới rượu bách quả cùng thịt quay, nước bọt cũng sắp chảy ra rồi.