Đánh chết một con Liệt Nham Yêu Hổ Yêu Huyền cảnh cửu trọng, sắc mặt của Tô Dật cũng hoàn toàn trắng bạch.
Đồng thời sử dụng Bá Vương quyền cùng Bát Hoang Nộ, cộng thêm lúc đánh chết Địa Cương Man Hùng cũng thi triển Bá Vương quyền, tiêu hao quá lớn.
Đặc biệt mới rồi, Tô Dật tự biết nếu mình không làm toàn lực thì sợ là không có cách nào bắt được một con Liệt Nham Yêu Hổ Yêu Huyền cảnh cửu trọng đỉnh được.
Còn kết quả, Tô Dật rất hài lòng.
Cấp bậc Nguyên Huyền cảnh lục trọng, làm toàn lực, sử dụng Bá Vương quyền và Bát Hoang Nộ có thể trực tiếp đánh chết một con Liệt Nham Yêu Hổ Yêu Huyền cảnh cửu trọng đỉnh, đây là sự cường hãn của Hỗn Nguyên Chí Tôn Công.
Đương nhiên Tô Dật biết, điều đó đã chứng minh bây giờ cho dù mình gặp phải người có tu vi Nguyên Huyền cảnh cửu trọng đỉnh cũng có thể đối phó được.
Mặc dù nếu ở tình huống bình thường thì Man Yêu thú cảnh giới Yêu Huyền cảnh cửu trọng đỉnh tuyệt đối cường hãn hơn không ít khi so với một người có tu vi Nguyên Huyền cảnh cửu trọng đỉnh.
Nhưng Tô Dật tự biết tình huống của mình, Hỗn Nguyên Chí Tôn Công của mình có thể áp chế được Man Yêu thú, cho nên chiếm được không ít lợi ích.
Còn nếu gặp phải một người có tu vi Nguyên Huyền cảnh cửu trọng đỉnh thì kết quả không thể nói trước được.
- Đến lượt nhóm các ngươi!
Không để ý tới Liệt Nham Yêu Hổ bị đánh chết, ống tay áo Tô Dật vung lên, thân ảnh như điện lướt về phía một đám thiếu niên nam nữ của Liệp Hổ bộ lạc.
Rầm rầm rầm...
Bỗng dưng, tiếng vang trầm trầm không ngừng truyền đến, bàn tay của Tô Dật không hề lưu tình, bọn kia lại dám tới đối phó với mình thì nhất định không thể khách khí được.
Dứt khoát thoải mái, Tô Dật xuất thủ sắc bén, tuy bị tiêu hao nghiêm trọng nhưng đối diện với một đám thiếu niên nam nữ của Liệp Hổ bộ lạc còn không bằng Man Hùng bộ lạc thì thế như chỗ không người.
Sau khi Tô Dật nhào tới, khí thế đáng sợ bạo phát, sắc bén mà hung hãn, một vài người của Liệp Hổ bộ lạc còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì đã bị đánh bay.
Cát bay đá chạy, cự thạch nổ tung, có tạp vật hóa thành bột mịn, kình phong cuốn lên.
Rất nhanh, đám thiếu nam thiếu nữ này liền hiểu rõ trong lòng, vì sao người của Man Hùng bộ lạc lại nằm ngổn ngang trên mặt đất không có cách nào nhúc nhích như vậy.
Thì ra thiếu niên ngoại lai tên là Dịch Túc này lại cường hãn tới mức độ như vậy.
Thiếu niên cuối cùng của Liệp Hổ bộ lạc bị đánh bay, trong miệng phun ra máu tươi, thân thể rơi ở phía xa, người đầy bụi đất, sắc mặt trắng bạch không có cách nào nhúc nhích nữa.
Ngao ô...
Mấy con Man thú tọa kỵ kêu thảm thiết, cũng không chạy trốn, bị Tô Dật trấn áp tới bị thương nặng, rít gào thê thảm.
- Muốn đối phó với ta, thực lực của các ngươi còn chưa đủ đâu!
Tô Dật vỗ tay một cái, lúc này mới coi như được thở một hơi, nhét một viên đan dược khôi phục vào trong miệng, ánh mắt quét nhìn một dám người cùng Man Yêu thú tọa kỵ đang nằm dưới đất không bò dậy nổi, hiệu quả rất hài lòng.
- Dịch Túc, ngươi còn muốn thế nào!
Hổ Độc nói rồi giùng giằng bò dậy, mắt nhìn Tô Dật, vẻ kinh hãi trong mắt khó tiêu, trong miệng máu tươi chảy ròng ròng, cắn răng hỏi.
- Yên tâm, chí ít sẽ chưa giết các ngươi đâu.
Tô Dật nhìn đám người của Man Hùng bộ lạc cùng Liệp Hổ bộ lạc, nhưng không hạ sát thủ.
Nơi đây dù sao cũng không phải bên ngoài, Man Hùng bộ lạc và Liệp Hổ bộ lạc có cường giả như mây, đám tiểu bối xuất thủ với nhau một chút, đoán chừng Man Hùng bộ lạc và Liệp Hổ bộ lạc sẽ e ngại Linh Cổ Thôn, sẽ không làm gì được.
Nhưng nếu hôm nay giết người thì sẽ không còn giống nữa.
- Ngươi dám giết chúng ta, Liệp Hổ bộ lạc cùng Man Hùng bộ lạc đều sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Một thiếu niên to lớn của Man Hùng bộ lạc dùng ánh mắt sợ hãi nhìn thiếu niên ngọai lai tạo hình quái dị trước mắt, như thể mới gặp quỷ, lẽ nào người ở bên ngoài đều cường hãn như vậy sao?
- Nói rồi, sẽ không giết các ngươi.
Tô Dật dùng khuôn mặt nhàn nhạt nói, đột nhiên như nghĩ tới điều gì, một nụ cười như có như không hiện lên khuôn mặt, nói:
- Chẳng qua là giáo huấn mà thôi, cũng không thể tránh khỏi được, nếu muốn đối phó với ta thì sẽ phải trả giá thật lớn, cho các ngươi cả đời khó quên!
- Dịch Túc, ta thề ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!
- Dịch Túc, Liệp Hổ bộ lạc ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!
- Dịch Túc, ngươi vố sỉ hạ lưu, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!
...
Một lát sau, trong sơn cốc có một loạt tiếng mắng chửi truyền ra, oán khí nổi lên bốn phía, tức giận liên tục nhưng không thể làm gì được.
- Hạ lưu, vô sỉ!
- Sao ngươi có thể vô sỉ như vậy, quá hạ lưu!
Một vài thiếu nữ cũng khẽ kêu lên.
Mắt nhìn tất cả trước mắt, con Liệp Phong Yêu Điêu cũng trợn tròn mắt, nghẹn họng quan sát, mắt to tròn vo lấp lóe không yên.
Thiếu niên nhân loại này lại hung tàn khủng bố như vậy.
- Một đám tiểu hài tử xấu xa...
Tô Thiên Tước chẳng biết từ lúc nào đã tới bên người hai tiểu Liệp Phong Yêu Điêu ở trên sơn cốc, đó dường như là sào huyệt của Liệp Phong Yêu Điêu. Tô Thiên Tước dựa vào đó, lẳng lặng nhìn tất cả phía dưới, lơ đễnh.
Lại là một cái sáng sớm, ánh mặt trời bao phủ thôn trang cổ xưa này.
Linh Cổ Thôn, bầu không khí trong thôn đều có chút nặng nề, bị kìm nén.
Ngay cả một vài đứa bé trai gái bình thường hay lười biếng đi khắp nơi chơi đùa lúc này cũng đều trở nên yên lặng.
Quảng trường ở cửa thôn, ba thân ảnh trẻ tuổi đang đứng nhìn bên ngoài cửa thôn, đang đợi gì đó.
Ba thiếu niên đó tuổi tác cũng không lớn, đều là dáng vẻ mười sáu, mười bảy tuổi, chính là ba người Thượng Quan Nham, Thượng Quan Ngọc, Thượng Quan Diệp.
- Hài tử, trở về đi, thiếu niên Dịch Túc kia, sợ là...
Mặt trời mới mọc, ánh nắng thưa thoát, có lão nhân trong thôn xuất hiện nói với ba người.
- Không phải đâu, ta phải chờ cha ta trở về, ta muốn nhận thi cốt của Dịch Túc huynh đệ để an táng cho hắn, nhập thổ vi an!
Thượng Quan Nham nói, mắt nhìn ngoài thôn, ánh mắt kiên định mà cố chấp. Gã đã xin cha dẫn theo một vài cường giả trong thôn lên Yêu La sơn.
Đã hai ngày rồi, chẳng biết tại sao phụ thân cũng vẫn chưa về.
- Chúng ta cùng nhau chờ, ít nhất phải chờ được thi cốt của Dịch Túc huynh đệ!
Thượng Quan Diệp nói.
- Dịch Túc huynh đệ vì chúng ta mới bị Thiết Giáp Yêu Tê nuốt vào bụng, nếu không nhờ Dịch Túc huynh đệ thì chúng ta đã chết hai lần rồi!
Thượng Quan Ngọc nói.
- Thiếu niên Dịch Túc kia... trời cao đố kỵ anh tài mà!
Có lão nhân cảm thán, rất tiếc hận, một thiếu niên rất mạnh, còn lần lượt cứu giúp hậu bối trong thôn, bọn họ cảm thấy rất đáng tiếc.
- Hài tử, thiếu niên Dịch Túc kia, trong thôn chúng ta sẽ ghi nhớ, nhưng các ngươi đã đứng ba ngày ba đêm, đi về nghỉ ngơi đi, khi các cường giả trong thôn trở về thì sẽ thông báo kết quả cho các ngươi.
Có phu nhân trong thôn mở miệng khuyên ba người Thượng Quan Nham.
- Ca ca, Dịch Túc ca ca thực sự đã bị Thiết Giáp Yêu Tê nuốt rồi sao?
- Dịch Túc ca ca thực sự không bề được sao, ta rất thích hắn, hắn còn đã bằng lòng với ta sẽ kể thật nhiều thật nhiều chuyện bên ngoài cho ta nghe...
Có một vài bé trai bé gái, trong con ngươi đơn thuần trong sáng cũng hiện lên sự bi thương.
Bọn họ còn quá nhỏ, chỉ biết hàm nghĩa của sự sinh tử trong mơ hồ.
- Đã ba ngày ba đêm, bọn nhỏ à, đi về nghỉ ngơi đi!
- Hài tử à, bằng không chúng ta sẽ chờ thay ngươi, các ngươi về nghỉ trước đi.
Trong thôn càng ngày có càng nhiều thân ảnh đi ra khuyên ba thiếu niên Thượng Quan Nham.
- Không đâu, ta muốn đích thân chờ, chờ thi cốt của Dịch Túc huynh đệ trở về, cho dù chỉ còn dư lại xương trắng.
Ánh mắt của Thượng Quan Nham kiên quyết, có nước mắt cố kìm nén đảo quanh vành mắt.