Thần Đế

Chương 229: Phá kiếm

Chương Trước Chương Tiếp

Man Yêu thú vài thập niên mới có thể từ lúc sinh ra tới Yêu Huyền cảnh, nhưng Đại Bảo và Tiểu Linh mới trong vài tháng ngắn ngủi đã đạt đến rồi, Tô Dật sao có thể không khiếp sợ được!

- Đại nhân, chúng ta đột phá đến Yêu Huyền cảnh rồi, linh tu là bảo vật!

Lúc này Đại Bảo Tiểu Linh cũng nói thú ngữ, lưỡi thò ra rụt vào, thân mật quấn quanh Tô Dật, vui vẻ không ngừng.

Chúng nó ăn linh tu của Bích Huyết Linh Tham, luyện hóa chỗ tốt rồi mới đột phá tới Yêu Huyền cảnh.

- Không sai!

Tô Dật tán thán, nghĩ tới một vài tình huống, lợi ích mà Đại Bảo, Tiểu Linh có được từ linh tu của Bích Huyết Linh Tham, sợ là nguyên nhân lớn nhất có liên quan tới không gian thần bí này.

Trước đây Hoàng Kim Mãng, Xích Hỏa Yêu Điêu, Bạch Ngọc Huyền Điểu... ở trong không gian thần bí nhận được truyền thừa, sau đó đều trở nên không giống trước đây.

Còn Đại Bảo, Tiểu Linh ban đầu lúc còn là một quả trứng đã được không gian thần bí cho lợi ích riêng rồi.

Vì vậy Tô Dật nghĩ Đại Bảo, Tiểu Linh có thể nhanh tới Yêu Huyền cảnh như vậy hẳn là có liên quan tới linh tu của Bích Huyết Linh Tham, nhưng quan trọng nhất vẫn có liên quan tới không gian thần bí này.

Ánh mắt đảo qua, Tô Dật nhìn thấy Bích Huyết Linh Tham vẫn đang ở chỗ cũ, nửa đoạn linh tu đâm vào bên trong đất, trên thân tràn ngập ánh sáng, đỉnh đầu có mấy lá cây cũng tràn ngập ánh sáng rực rỡ.

- Linh dịch...

Tô Dật nhớ lại bảo bối linh dịch của mình, nhất thời tiến lên kiểm tra rồi lại lập tức yên tâm.

Linh dịch tiểu trì sau khi diện tích không gian được mở rộng thì lần thứ hai lớn hơn một chút.

Chỉ có điều về chỉnh thể thì linh dịch trước đây còn lại vẫn ở đó.

Bích Huyết Linh Tham hết lòng tuân thủ hứa hẹn, cũng không hề uống trộm.

Linh dược trong không gian thần bí cũng đều trưởng thành và phát triển mạnh, tràn ngập ánh sáng.

Đan dược mà trước đây Tô Dật đặt trong không gian thần bí này cũng đều tăng cấp rồi, tăng lên rất nhiều.

- Các ngươi tiếp tục bế quan tu hành một thời gian nữa, lúc có thể ra ngoài thì ta sẽ dẫn các ngươi ra.

Sau khi thu thập một phen, lấy ra một thanh Nguyên Binh đại đao từ trong không gian thần bí, Tô Dật giao phó với đám Hỏa Tình Man Hổ.

Lúc này vẫn đang ở nơi thế ngoại đào nguyên này, đám Hỏa Tình Man Hổ còn chưa thích hợp để lộ diện, chỉ có thể tiếp tục ở trong đó tu hành.

Thu hồi không gian thần bí, Tô Dật quan sát bốn phía, nhặt Phá Kiếm nghìn cân rơi không xa lên.

- Ồ, nặng hơn rồi!

Khi nhặt Phá Kiếm lên, Tô Dật nhất thời vô cùng kinh ngạc. Vốn dĩ Phá Kiếm nặng hơn nghìn cân lúc này lại tự nhiên nặng hơn gấp ba lần.

Vốn là Nguyên Huyền cảnh nhị trọng, lúc này đã đến Nguyên Huyền cảnh lục trọng rồi nhưng Tô Dật luôn cảm thấy cho dù dưới tình huống không sử dụng nguyên khí thì lực đạo trên nhục thân tốt xấu gì cũng mạnh hơn không ít.

Nhưng bây giờ cầm Phá Kiếm nghìn cân này, Tô Dật lần thứ hai phải cố sức, giống như trước đây.

Tô Dật đoán lúc này Phá Kiếm nghìn cân chí ít cũng tự nhiên tăng lên thành ba nghìn cân rồi.

Dưới tình huống không dùng đến nguyên khí, cầm trong tay cảm thấy rất cật lực.

- Đây tuyệt đối không phải một thanh Phá Kiếm!

Thanh Phá Kiếm này tự nhiên nặng như thế, Tô Dật không phải quá mức kinh ngạc.

Tô Dật hiểu rõ, lúc chém giết Thiết Giáp Yêu Tê, trong bọc dịch nhờn đáng sợ kia là do thanh Phá Kiếm này đột nhiên bạo phát, kiếm khí ngập trời, kiếm quang rực rỡ chém nát Thiết Giáp Yêu Tê, mình mới có thể sống được từ trong tuyệt cảnh.

Ngay lúc Phá Kiếm bạo phát, Tô Dật còn nhớ có một sức mạnh đáng sợ cùng sát khí cuốn tới, sức mạnh to lớn bơm vào trong cơ thể mình chính là sát khí đáng sợ kia.

Nhớ tới luồng sát khí đó, Tô Dật vẫn cảm thấy sợ hãi trong lòng, vẫn như rõ mồn một ở trước mắt.

Một luồng sát khí ngậpt rời theo sức mạnh mênh mông đánh thẳng tới, thế như phải làm mọi thứ máu chảy thành sông, thi cốt chồng chất vậy.

Sát khí đó thật đáng sợ giống như muốn phá hủy tất cả, suýt chút nữa thân thể lúc đó đã bị phá cho nát bấy rồi.

Sau đó luồng sát khí kia lại đột nhiên biến mất, chỉ còn lại một luồng sức mạnh khổng lồ.

Tô Dật cẩn thận tỉ mỉ nghiên cứu Phá Kiếm trong tay, bề ngoài vẫn giống trước đó, không hề sắc nét, bị tàn phá không chịu nổi, không hề nhìn thấy điểm đặc biệt gì.

Nhưng Tô Dật chắc chắn rằng lúc đánh chết Thiết Giáp Yêu Tê chính là do thanh Phá Kiếm này bạo phát ra động tĩnh đáng sợ.

Nghiên cứu cẩn thận nửa canh giờ, tất cả biện pháp đều đã thử nghiệm, thanh Phá Kiếm này vẫn không có động tĩnh gì làm cho Tô Dật cũng chỉ đành bỏ qua.

Chỉ có điều Tô Dật có thể khẳng định thanh Phá Kiếm này không hề bình thường, có thể lần sau gặp gỡ cơ duyên thì có thể phát hiện ra bí mật trong nó rồi.

Nắm Phá Kiếm trong tay, sau khi nó tăng thêm trọng lượng, Tô Dật cật lực quăng vài cái, trong mắt là sự vui vẻ.

Trọng lượng gia tăng này không sao cả, vừa lúc càng thích hợp với việc chuẩn bị cho bản thân tu luyện Hoàng phẩm kiếm pháp vũ kỹ hơn.

Bên cạnh, khí tức nóng bỏng dao động, có động tĩnh.

Tô Dật nhìn qua đó, khí tức nóng bỏng quanh thân Tô Thiên Tước hơi dao động, hỏa diễm gào thét tựa như đã thức tỉnh. Cánh ngắn vỗ vỗ, toàn thân lưu động một loại ánh sáng thần thánh màu vàng tinh khiết.

Lập tức ánh sáng như hỏa diễm đó chậm rãi thu liễm lại, Tô Thiên Tước với dáng vẻ gà thịt trụi lông tỉnh dậy, trong đôi mắt nhỏ rạng rỡ ánh sáng, vỗ vỗ hai cái cánh ngắn, thần sắc có vẻ rất vui vẻ.

- Dường như đã thay đổi một tí...

Mắt nhìn Tô Thiên Tước, Tô Dật cảm thấy khí tức trên người nó dường như có chút biến đổi so với trước đây. Chí ít lông tơ trên người có vẻ sáng bóng lên chút.

Chỉ có điều vẫn là một con gà thịt trụi lông!

Nhưng ở trong lòng, lúc này nhìn thấy Tô Thiên Tước, Tô Dật cảm thấy có một dòng cảm xúc ấm áp trong lòng mình. Nhìn dáng vẻ trụi lông của nó cũng có hơi đẹp trai cao lớn hơn mấy phần.

Tô Dật biết rõ tính cách của Tô Thiên Tước, thô lỗ giống như lưu manh, tham lợi ích khắp nơi.

Nhưng lần này Tô Thiên Tước biết rõ không địch lại lại dám đuổi theo, đại chiến với Thiết Giáp Yêu Tê, điều này làm trong lòng Tô Dật rất ấm áp.

- Ồ, tiểu tử ngươi đột phá rồi, hình như... còn đột phá rất lớn!

Tô Thiên Tước nhìn Tô Dật, cảm giác khí tức vô hình trung lúc này tràn ra trên người Tô Dật thì trong đôi mắt nhỏ lấp lánh ánh sáng, tỏ ra kinh ngạc.

- Đột phá mấy tầng.

Tô Dật gật đầu, mỉm cười.

Ánh mắt của Tô Thiên Tước chớp chớp rồi trợn mắt nhìn Tô Dật, người này lại đột phá mấy tầng liền, thật sự biến thái.

- Chỉ có điều lá gan của tiểu tử ngươi cũng thật lớn, tu vi Nguyên Huyền cảnh lại dám dùng Yêu đan...

Lập tức Tô Thiên Tước trợn mắt nhìn Tô Dật.

- Không phải ngươi cũng nuốt Yêu đan sao...

Tô Dật cũng trợn mát nhìn Tô Thiên Tước, sự đau đớn dằn vặt khi nuốt năng lượng Yêu đan làm trong lòng Tô Dật còn sợ hãi, suýt chút nữa đã không thể gắng gượng được, coi như là tìm được đường sống trong chỗ chết.

- Đó là ta, là ta, không phải ngươi, ngươi chỉ có Nguyên Huyền cảnh là lại dám hút Yêu đan, dưới tình huống bình thường, ngươi đã chết một trăm lần rồi!

Tô Thiên Tước trừng mắt nhìn Tô Dật, tức giận tới mức nhe răng.

Người này lại dám chém vỡ Yêu đan, đó là báu vật bậc nào chứ!

Quan trọng hơn là lúc đầu năng lượng Yêu đan hóa thành đáng ra phải là nó độc hưởng.

Ai ngờ người này lại vọt tới liều mạng hút một phần nhỏ năng lượng Yêu đan.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 33%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)