Còn một đôi còn lại thì Tô Dật đã từng gặp một người trong số đó.
Một thiếu niên mặc trường bào, đêm qua Tô Dật từng có ấn tượng, hẳn là Thượng Quan Trường Hồng.
Chỉ là tình huống của Thượng Quan Trường Hồng lúc này có phần không ổn lắm. Áo bào rách tả tơi, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng đã có vết máu.
Thiếu niên đang tỷ thí với Thượng Quan Trường Hồng thì thân hình tròn vo, mặc áo lộ tay lưng, không cao lắm, tóc ngắn đen xì, nhưng trong mắt lại sáng ngời, trên người có khí tức cường hãn.
- Hổ Dược so với Hổ Mạch thì không khác bao nhiêu, hai người này là huynh đệ ruột thịt, thực lực rất mạnh, hai người này mà liên thủ thì thực lực càng khủng bố hơn!
Thượng Quan Nham nói với Tô Dật, gã biết rõ sự cường hãn của hai huynh đệ Hổ Dược và Hổ Mạch. Hai huynh đệ này đều ở đây, toàn bộ người trong cùng một thế hệ thanh niên của Linh Cổ Thôn sợ là cũng chỉ có Thần Phong ca mới có thể đối phó được.
Ầm!
Trong nháy mắt, trên lưng của Thượng Quan Trường Hồng lại trúng một quyền, thân hình lảo đảo nhào về phía trước, trong miệng đầy máu tươi phun ra ngoài.
Vèo!
Thân ảnh như điện, cho dù thiếu niên kia thân thể mập mạp tròn vo nhưng tốc độ lại vô cùng linh hoạt. Trong nháy mắt đã tới trước người Thượng Quan Trường Hồng, thả lỏng quyền đánh ra một chưởng, một chưởng ấn trong nháy mắt đã hạ xuống.
Phù...
Trưởng Quan Trường Hồng cũng không có cách nào kiên trì nữa. Khi thân thể bay ngược ra, máu me đầm đìa rồi nặng nề ngã rầm trên mặt đất, khó có thể bò người lên được.
- Trường Hồng ca!
Nhóm Thượng Quan Tú nhanh chóng tiến lên phía trước, đỡ Thượng Quan Trường Hồng lên.
- Thượng Quan Trường Hồng không chịu nổi một kích!
Ánh mắt của thiếu niên tròn vo nhàn nhạt liếc nhìn Thượng Quan Trường Hồng một cái.
- Hổ Mạch, ngươi khinh người quá đáng!
Đám thiếu niên thiếu nữ Thượng Quan Nham của Linh Cổ Thôn tiến lên nổi giận đùng đùng.
- Làm sao? Tới tới giúp đỡ phải không, cùng xông lên đây đi, thế nào!
Hổ Mạch lãnh đạm liếc mắt nhìn người của Linh Cổ Thôn, không thèm để trong mắt quá nhiều.
- Ha ha ha, cùng tiến lên, vậy động thủ đi!
Mười mấy thiếu niên thiếu nữ trong Liệp Hổ bộ lạc cười ha ha, căn bản không thèm để ý tới người của Linh Cổ Thôn.
- Thanh Sương Thảo là bọn ta nhìn thấy trước, liều mạng với bọn họ!
Chỉ là một đám ngựa non háu đá, Thanh Sương Thảo này là do Linh Cổ Thôn ta nhìn thấy trước, những thiếu niên thiếu nữ của Linh Cổ Thôn cũng không nuốt trôi được khâu rkhis này, mỗi người đều giương cung bạt kiếm muốn động thủ.
- Dừng tay, lui ra phía sau!
Một chiêu va vào nhau, Thượng Quan Hề Vi nhân cơ hội lui ra phía sau kéo dài khoảng cách với Hổ Dược, quay đầu nhìn thoáng qua Thượng Quan Trường Hồng đang được đỡ lên, sắc mặt nghiêm túc.
- Hề Vi tỷ, bọn họ khinh người quá đáng, Trường Hồng ca bị trọng thương rồi!
Mấy người thiếu niên thiếu nữ không phục, thương thế của Thượng Quan Trường Hồng cũng không nhẹ, sợ là không tới mấy tháng thì không có cách nào tu dưỡng hết được.
- Ta nói lui ra phía sau!
Thượng Quan Hề Vi kiên quyết, sao nàng không biết cho được. Một khi động thủ thì đến lúc đó sẽ không có cách nào khống chế được.
Người của Linh Cổ Thôn ở đây không phải là đối thủ của Liệp Hổ bộ lạc. Lúc nàng tới đây mới biết là Hổ Dược cũng có mặt.
Hôm nay sợ là chắc chắn phải chịu thua thiệt rồi.
- Người thức thời mới là trang tuấn kiệt, Thanh Sương Thảo này bọn ta đã sớm thấy nhưng chưa hái mà thôi, Thượng Quan hề Vi, nếu các ngươi không phục thì đại khái có thể cùng tiến lên, ta cho các ngươi cơ hội, một mình đấu hay là cùng lên, đương nhiên muốn làm gì cũng được, chri sợ nhóm Linh Cổ Thôn các ngươi không có gan mà thôi!
Hổ Mạch lãnh đạm nói, mắt nhìn Thượng Quan Hề Vi, khóe miệng vẽ lên độ cung của một nụ cười lạnh nhạt, nói:
- Nếu không, Thanh Sương Thảo này bọn ta từ bỏ, giao cho ngươi, thế nào? Xem như đó là sính lễ ta đưa cho ngươi, đến lúc đó ngươi gả cho ta, Liệp Hổ bộ lạc và Linh Cổ Thôn chúng ta về sau cũng là người một nhà...
- Ta nhổ vào, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!
Thượng Quan Ngọc chửi ầm lên, chỉ vào Hổ Mạch nói:
- Hổ Mạch, ngươi không tự nhìn lại dáng vẻ của ngươi thử đi, tròn vo, có điểm nào xứng đôi với Hề Vi tỷ của chúng ta chứ!
- Thượng Quan Ngọc, được, được!
Nghe vậy, sắc mặt của Hổ Mạch nhất thời trầm xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm Thượng Quan Ngọc.
- Hổ Mạch, Thanh Sương Thảo này cho các ngươi, chuyện hôm nay về sau lại tính!
Đôi mắt đẹp của Thượng Quan Hề Vi hơi chuyển, Hổ Mạch, Hổ Dược đều ở đây, nàng khó có thể ứng phó một mình được. Lần thua thiệt này không chịu cũng phải chịu, chỉ có thể sau này đòi lại thôi.
- Thanh Sương Thảo, ta muốn, hơn nữa hôm nay Thượng Quan Ngọc cũng phải giải thích rõ ràng cho ta, sao ta lại là con cóc, bằng không, các người đừng mong đi được.
Hổ Mạch nhìn chằm về phía Thượng Quan ngọc, sắc mặt âm trầm. Gã không thể chịu được sự nhục nhã bậc này.
Chân mày Thượng Quan Hề Vi hơi nhíu lại, lúc đầu nàng cũng muốn mắng nhưng lại có phần ngượng ngùng. Thượng Quan Ngọc mắng to làm nàng âm thầm hết giận không ít, nhưng lúc này Hổ Mạch dường như không chịu bỏ qua, có chút phiền toái rồi đây.
- Chỉ bằng ngươi cũng muốn cưới Hề Vi tỷ, không soi lại mặt mình vào nước tiểu xem, bằng không ngươi đã sớm phát hiện ngươi là con cóc rồi!
Thượng Quan Nham cũng chửi ầm lên.
- Người của Liệp Hổ bộ lạc thật đúng là không biết xấu hổ, cường đoạt Thanh Sương Thảo mà còn muốn cóc ghẻ ăn thịt thiên nga.
Thượng Quan Diệp cũng không cần khách khí, ba người bọn họ có quan hệ tốt nhất, tuy Hổ Mạch rất mạnh nhưng ba huynh đệ cũng không lùi bước.
- Được, Thượng Quan Ngọc, Thượng Quan Diệp, Thượng Quan Nham, các ngươi có bản lĩnh thì tới đây!
Hổ Mạch lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Ngọc, sắc mặt đã tái nhợt.
- Tới thì tới, sợ ngươi sao!
Ba người Thượng Quan Ngọc, Thượng Quan Diệp, Thượng Quan Nham trăm miệng một lời, đồng thời đứng ra.
Mặc dù bọn họ biết ba người mình cộng lại cũng không phải đối thủ của Hổ Mạch nhưng cũng không sợ hãi.
- Ba người các ngươi...
Thượng Quan Hề Vi biến sắc, kiều nhan nghiêm túc, biết ba người Thượng Quan Ngọc cộng lại cũng sẽ không phải đối thủ của Hổ Mạch, đi tới chỉ tìm ngược mà thôi.
Chỉ trong nháy mắt, lời của Thượng Quan Hề Vi còn chưa dứt thì đã hơi ngừng lại, trên khuôn mặt nghiêm trọng đột nhiên lặng lẽ nở một độ cung quái dị.
Bởi vì giờ khắc này bên cạnh đám ba người Thượng Quan Ngọc còn có thiếu niên thứ tư theo cùng...
Mắt nhìn thiếu niên thứ tư, Thượng Quan Hề Vi nở ý cười trong mắt, nàng suýt nữa quên mất, còn có tên kia ở đây...
Thiếu niên thiếu nữ của Linh Cổ Thôn vốn dĩ đều muốn cùng tiến cùng lui với đám Thượng Quan Nham, cũng nhìn thấy thiếu niên thứ tư bên cạnh ba người Thượng Quan Nham, Thượng Quan Ngọc, Thượng Quan Diệp.
- Khà khà...
Khi nhìn thấy người thiếu niên thứ tư, tất cả thiếu niên thiếu nữ của Linh Cổ Thôn đều nở nụ cười, ánh mắt tràn đầy chờ mong.
Cảm giác được dị trạng bên người, ba người Thượng Quan Ngọc ghé mắt, nhìn thiếu niên thứ tư.
Khi mắt nhìn thấy thiếu niên thứ tư này, ba người Thượng Quan Nham sửng sốt, mỗi người cũng lập tức nở nụ cười, ý cười trên gương mặt không hề che giấu.
- Dịch Túc huynh đệ...
Thượng Quan Nham nói.
- Ta cảm thấy tên kia cũng giống con cóc.
Tô Dật cắt đứt lời nói của Thượng Quan Nham, mắt nhìn Hổ Mạch, ánh mắt không hề che giấu, nói với ba người Thượng Quan Nham:
- Ngươi nhìn xem, tròn vo, còn là một con cóc mập mạp nữa, tuy muốn ăn thịt thiên nga nhưng lại quá béo rồi, chắc chắn là không đuổi kịp.
- Cóc mập, ha ha...
- Quá béo rồi, đuổi không kịp, ha ha ha ha...
Các thiếu nam thiếu nữ của Linh Cổ Thôn nghe vậy thì nhất thời cười vang, lúc này trong lòng mới hiểu được Dịch Túc này cũng là một tên miệng mồm lanh lợi, xỉa xói người ta còn mạnh hơn so với đám Thượng Quan Ngọc nữa.
Phì!
Nghe lời nói của Tô Dật, Thượng Quan Hề Vi cũng không nhịn được nữa, ánh mắt nở ý cười suýt chút nữa đã cười phun.