Tuy phía sau còn có mấy lần đối chiến khá không tệ, nhưng so với cuộc đấu giữa Tô Dật và Thượng Quan Minh Hậu thì luôn cảm thấy thiếu một điểm gì đó.
Buổi tụ họp đến đêm khuya mới giải tán, nơi thế ngoại đào nguyên cổ xưa này mới bình tĩnh lại. Dưới ánh trăng bao phủ trở nên mông lung mờ mịt.
Tô Dật hoàn toàn luyện hóa lợi ích của rượu bách quả xong đã tới lúc mặt trời lên cao của ngày thứ hai.
Phù...
Trong phòng, Tô Dật đang ngồi xếp bằng thu thủ ấn lại, một ngụm khí phun ra từ trong yết hầu.
Hai tròng mắt mở ra, trong mắt Tô Dật lóe lên ánh sáng lộ ra vẻ đỏ đậm, rồi lập tức nội liễm và thâm thúy dần.
Trước tiên đã cảm thấy sự thay đổi trong cơ thể, mắt của Tô Dật nhất thời lóe lên sự vui mừng.
Tối hôm qua rượu bách quả cũng không uống chùa, Tô Dật rõ ràng cảm giác được tu vi của mình chỉ qua một đêm đã tiến bộ kinh người. Vòng xoáy nguyên khí trong hải dương đan điền bị áp chế càng thêm thực chất hơn.
Khí tức trên người Tô Dật vốn ở Nguyên Huyền cảnh nhị trọng trung cảnh, lúc này đã đến Nguyên Huyền cảnh nhị trọng đỉnh, sắp tam trọng rồi.
Mặt dù còn chưa đặt chân tới Nguyên Huyền cảnh tam trọng nhưng cảm giác vô hình trung này làm cho Tô Dật biết rõ mình đã có tiến bộ rất lớn, lúc trước không thể so sánh được.
Thậm chí Tô Dật còn cảm thấy Linh Hồn Lực cũng thay đổi không ít.
Rượu bách quả quả nhiên là bảo vật.
Tô Dật âm thầm kinh hãi, rượu bách quả của Linh Cổ Thôn thực sự không tồi.
Khóe miệng vẽ lên độ cung của một nụ cười, ánh mắt âm thầm chuyển động. Trong lòng Tô Dật đang suy nghĩ nếu như có cơ hội, đến lúc đó mang được chút rượu bách quả từ Linh Cổ Thôn này thì tốt rồi, cho gia gia, và đám Vương Bàn Tử có thể nếm thử.
Nhớ tới Vương Bàn Tử, trong lòng Tô Dật cũng có chút xúc động. Đồng bọn tốt nhất trên đời của mình, thiên tư của Vương Bàn Tử sợ là không thể mạnh mẽ hơn được trên con đường tu luyện. Nếu sau này có cơ hội thì tương trợ gã một chút.
Có các loại bảo vật cùng cơ duyên trên người bây giờ, Tô Dật có mấy phần tự tin, đến lúc đó có thể tương trợ cho đồng bọn tốt nhất trên đời này của mình.
Còn cả nha đầu Uyển Nhi nữa...
Trong đầu Tô Dật còn hiện lên một thân ảnh khác, nhớ lại người thiếu nữ làm người ta đau đầu đó, không biết Tô gia còn ai bắt nạt nàng nữa hay không.
- Có người đến... Thượng Quan hề Vi.
Bỗng dưng Tô Dật phục hồi lại tinh thần.
Trong cảm giác sức mạnh linh hồn, Tô Dật cảm thấy khí tức của Thượng Quan Hề Vi.
Thân là Ngự Hồn sư, cộng thêm Tô Dật vốn tôi luyện được tính cảnh giác từ trong rừng rậm Man Yêu nên muốn cảm giác được cũng không khó.
- Dịch Túc...
Sau mấy hơi, trong đình viện truyền tới giọng nói của Thượng Quan Hề Vi.
Tô Dật nhảy xuống giường, sửa sang lại quần áo một phen rồi đẩy cửa phòng ra.
Thượng Quan Hề Vi đứng ở đình viện, nghe được động tĩnh thì nhìn sang.
Cửa phòng được đẩy ra, một thân ảnh gầy gò nhưng thẳng tắp, mạnh mẽ xuất hiện ở trong mắt Thượng Quan Hề Vi.
Thân ảnh kia tuy gầy gò nhưng làm cho người ta tự dưng có cảm giác kiên nghị như núi, làm cho Thượng Quan Hề Vi không khỏi chăm chú nhìn thêm.
- Thế nào, có phải thu hoạch được không ít không?
Lập tức cảm giác được khí sắc cùng khí tức mơ hồ tràn ra trên người Tô Dật, Thượng Quan Hề Vi hỏi.
Tô Dật cười cười, gật đầu.
- Hôm nay ta dẫn ngươi đi quanh trong thôn một lượt, thế nào?
Thượng Quan Hề Vi nói.
- Được thôi...
Tô Dật rất tò mò với ngôi làng thần bí này, mỉm cười gật đầu rồi ánh mắt lập tức hơi chuyển, mắt nhìn Thượng Quan Hề Vi, nói:
- Còn vài ngày nữa là các ngươi phải tỷ thí rồi, ngươi không cần chuẩn bị gì sao?
Thượng Quan Hề Vi cười nhạt một tiếng, nói:
- Ván thứ hai, ván thứ ba đã không có liên quan quá lớn tới ta nữa, ván cuối cùng cũng sẽ do Thượng Quan Thần Phong xuất thủ, mấy ngày nay hắn cũng sẽ bế quan chuẩn bị!
- Thì ra là thế!
Tô Dật từng quan sát Thượng Quan Thần Phong, thực sự là không tầm thường.
- Dịch Túc huynh đệ!
Có giọng nói truyền tới, có thân ảnh đang đi tới.
Nghe giọng nói đó, Tô Dật cũng biết là ai tới. Ngoại trừ Thượng Quan Nham, Thượng Quan Ngọc, Thượng Quan Diệp ra thì không phải là ai khác.
- Ta gọi bọn họ cùng đi, đi loanh quanh đây với ngươi cho ngươi làm quen hoàn cảnh một chút.
Thượng Quan Hề Vi nói, cảm thấy một mình đưa hắn đi dường như không thích hợp lắm. Mặc dù trong lòng nàng thật ra không nghĩ như vậy nhưng đây dù sao cũng là trong thôn mình.
- Được thôi.
Tô Dật gật đầu, ba người Thượng Quan Nham cũng đã hào hứng đến trước mặt, sắc mặt hồng nhuận, khí sắc vô cùng tốt, hẳn cũng là do lợi ích của rượu bách quả.
- Có thấy Tô Thiên Tước đâu không?
Tô Dật hỏi, cũng không biết Tô thiên Tước đi đâu rồi.
- Tên kia đêm qua say khướt rồi...
Nhắc tới Tô Thiên Tước, sắc mặt của ba người Tô Thiên Tước nhất thời ngơ ngác nhìn nhau, dở khóc dở cười.
- Chuyện gì xảy ra thế?
Tô Dật sửng sốt.
- Có thể có chuyện gì xảy ra được, còn gà kia ăn quá là tốt đi, một hơi đã uống hết chỉ còn lại có sáu vò rượu bách quả, tất cả rượu bách quả trên quảng trường đều bị nó quét sạch, uống tới mức các trưởng lão cũng phải đau lòng.
Thượng Quan Ngọc đang nói thì hơi dừng lại rồi hít một hơi thật sâu, mắt nhìn Tô Dật rồi tiếp tục nói:
- Sau đó Tô Thiên Tước tóm một con linh cầm không thả, nói là còn muốn ăn thịt quay nữa, nhưng đó là một con linh cầm sủng vật của một vị trưởng lão thích nhất, bình thường cực kỳ tự phụ, sau lại bị Tô Thiên Tước vặt sạch cả lông.
Thượng Quan Ngọc rất bất đắc dĩ, đặc biệt nhớ tới ánh mắt của vị trưởng lão chủ nhân của linh cầm, cảm thấy không nỡ thay vị trưởng lão kia.
Một con linh cầm xinh đẹp như thế lại bị vặt lông như con gà, trở thành con Tô Thiên Tước thứ hai.
- Chuyện này...
Tô Dật cũng ngẩn tò te, chuyện này thực sự là Tô Thiên Tước làm được.
- Bây giờ Tô Thiên Tước đang ở đâu?
Tô Dật bấy đắc dĩ, lập tức hỏi.
- Con linh cầm kia có một người tình, là Hỏa Liệt Yêu Chuẩn có tu vi Yêu Linh cảnh, vẫn luôn đuổi theo Tô Thiên Tước báo thù, hiện tại không biết Tô Thiên Tước đã chạy đi đâu rồi.
Thượng Quan Diệp cảm thấy rất bất đắc dĩ. Tối hôm qua cuối cùng bị Tô Thiên Tước làm cho hỗn loạn thành một đoàn, cuối cùng chỉ biết là Tô Thiên Tước nhân lúc hỗn loạn mà chạy thoát.
...
Tô Dật không biết nên nói gì, lo lắng nhất là Tô Thiên Tước sẽ gây sự, không ngờ tới là nó gây sự thật.
- Yên tâm đi, không có việc gì đâu, như thế nào đi nữa thì Tô Thiên Tước cũng còn ở trong thôn, không thể rời khỏi thôn được.
Nhìn thần sắc của Tô Dật, Thượng Quan Hề Vi cười nói.
Tô Dật gượng cười, không lo lắng cho Tô Thiên Tước lắm, biết tên kia cũng thần bí khó lường. Một con Hỏa Liệt yêu Chuẩn chỉ có Yêu Linh cảnh thì sợ là cũng không làm gì được Tô Thiên Tước.
Mặt trời đã lên cao, ánh nắng bao phủ khắp làng.
Trong Linh Cổ Thôn không khí trong lành, khắp nơi đều có đại thụ che trời, có suối nước chảy róc rách.
Tô Dật xuất phát cùng đám Thượng Quan Hề Vi, muốn đi xem khắp nơi trong thôn.
Thôn này rất lớn, so với thôn làng ở ngoại giới thì lớn hơn không biết bao nhiêu.
- Hề Vi tỷ, mọi người đi đâu thế?
Trên đường, có thiếu nam thiếu nữ hiếu kỳ đuổi theo, dường như là muốn đi theo đi chơi.
- Mấy tiểu hài tử xấu xa các ngươi, đàng hoàng đi chơi đi.
Vẻ mặt của Thượng Quan Nham nghiêm túc, nghiêm mặt, cũng không thể dẫn đám tiểu tử này đi khắp nơi được.
- Thượng Quan Nham, ngươi nói gì, ngươi dám vô lễ với ta sao!
Một tiểu đồng dáng vẻ bốn, năm tuổi, trong mũi dường như vẫn đang dính nước mũi, khỏe mạnh kháu khỉnh chỉa thẳng tay vào Thượng Quan Nham, hung hăng hò hét.