Thần Đế

Chương 209: Một chiêu đánh bại

Chương Trước Chương Tiếp

- Tiếp được thì như thế nào!

Tô Dật hét lớn một tiếng, ẩn chứa nguyên khí vang vọng quảng trường.

Đi ra từ Man thành đi tới Linh Cổ Thôn ngăn cách với đời này, có thể nói Tô Dật vẫn luôn bị đuổi giết, vẫn luôn phải trốn đông trốn tây.

Mà lần này, đối mặt Thượng Quan Minh Hậu, Tô Dật bạo phát.

Đây là một lần nghiêm chứng chân chính, nếu như một chiêu không đánh bại được Thượng Quan Minh Hậu thì sao có thể bước lên Thánh sơn, báo thù Hắc Sát môn được?

Ầm!

Khi giọng nói vừa dứt, một khí tức nóng bỏng bỗng nhiên phun trào từ trong cơ thể Tô Dật. Đồng thời khí tức nóng bỏng sôi trào mãnh liệt, chấn động quảng trường.

Sau tay Tô Dật vung lên, nguyên khí thuộc tính hỏa đang bạo động như thể trước chưởng ấn tràn ra minh hỏa, khí tức nóng bỏng là cho không khí xung quanh giống như đang bắt đầu cháy rừng rực.

Khí tức nóng bỏng này rõ ràng là nóng cháy hơn so với trước đó, khiến da người ta phỏng lên, tóc gáy dựng thẳng.

Một quyền của Thượng Quan Minh Hậu đã đến không gian hư vô trước người Tô Dật.

- Xoẹt...

Sau đó thời điểm một quyền này ắt phải rơi vào ngực Tô Dật, một chưởng của Tô Dật cũng lập tức lộ ra, mang theo kình phong của nguyên khí thuộc tính hỏa, nhanh như tia chớp đụng với một quyền kia.

Một quyền một chưởng đụng nhau, một luồng kình phong kinh khủng nhất thời bạo nổ, khí tức nóng bỏng khủng bố.

Ken két...

Mặt đất trên quảng trường từ giữa lòng bàn chân của hai người nhanh chóng tràn ra khe hở, một vài viên đã vỡ cũng bị trở thành bột mịn.

Đụng nhau như vậy làm cho cường giả cùng trưởng giả của Linh Cổ Thôn đều sáng mắt lên.

Có cường giả đã động thân, thấy nguyên khí làm bình chướng để ngăn cách không gian giữa hai người trẻ tuổi đang tỷ thí này.

Trong sự yên lặng, bên ngoài cơ thể của Thượng Quan Minh Hậu lộ ra nguyên khí, hình thành bình chướng nguyên khí bao phủ quanh thân. Trên nắm tay nóng cháy nguyên khí đang tấn công Tô Dật, khóe miệng lại hiện lên một độ cung, lạnh nhạt nói:

- Đối kháng chính diện, ngươi sẽ không phải đối thủ của ta...

Sau khi nở nụ cười nhạt, khóe miệng của Tô Dật cũng lập tức hiện lên một độ cung thản nhiên, thì thào nhỏ một tiếng:

- Bạo!

Khi tiếng nói của Tô Dật vừa dứt, từ trong lòng bàn tay Tô Dật như thể ẩn chứa áp lực khí lưu nóng cháy đáng sợ, sau đó bành trướng, cuối cùng tựa như lựu đạn mà nổ tung...

Ùng ùng...

Một chưởng như sấm, một luồng khí tức giống như một ngọn núi lửa nhỏ bùng nổ, khí lưu thế như vòi rồng nhỏ nổ lên, kình phong ngập trời.

Lách tách

Kình phong nóng cháy ngập trời thế như sóng lớn cuộn trào mãnh liệt ào ào cuốn tới, rít gào mãnh liệt trong quảng trường.

Nếu không có cường giả Linh Cổ Thôn trước đó đã nhìn thấu đầu mối, cách ly hai người ra, sợ là lúc này bốn phía có không ít người đều phải chịu ảnh hưởng.

Phụt!

Hâu fnhwu cùng lúc, khi Thượn gQuan Minh Hậu còn chưa nói xong, nắm tay đã chấn động, sắc mặt trong nháy mắt đã trắng bệch như bụi, lập tức thân thể như diều đứt dây bay ngược ra, nguyên khí trên người gắn vào trên da dẻ bị nghiền nát, một ngụm máu tươi cũng phun ra từ trong miệng.

Bình bịch...

Thượng Quan Minh Hậu rơi bịch xuống quảng trường, kình phong nóng cháy gào thét bốn phía cũng lập tức lắng xuống.

Toàn bộ quảng trường chẳng biết từ lúc nào đã hoàn toàn tĩnh mịch.

Từng ánh mắt nhìn Thượng Quan Minh Hậu, rồi lại nhìn thân ảnh thiếu niên gầy gò trong sân.

Vù vù...

Không ít ánh mắt ngây ra như phỗng, có người hít một hơi khí lạnh.

Dường như vẫn còn chưa hết lực, Dịch Túc này không đơn giản!

Trên quảng trường, trưởng lão và cường giả của Linh Cổ Thôn tỏ ra kinh ngạc.

Không ít cường giả và trưởng lão đều chưa thể tỉnh táo lại.

Thượng Quan Minh Hậu có Nguyên Huyền cảnh tứ trọng, so với thiếu niên kia thì lớn hơn vài tuổi lại không thể địch lại hắn.

Nghiêm khắc mà nói thì một chiêu đã bị đánh bại.

Quan trọng hơn chính là ánh mắt của đám cường giả Linh Cổ Thôn đều rất độc, sao lại không thể nhìn ra được, thiếu niên tên là Dịch Túc này dường như căn bản chưa sử dụng thực lực chân chính! Chí ít cũng chưa dùng toàn lực, đây mới là điều đáng sợ nhất.

Tô Dật đứng ở trong sân, sợi tóc bay bay, khí độ bá đạo uy nghiêm tràn ngập quanh hắn.

Bốn phía có nam nữ trẻ tuổi vốn dĩ cổ vũ cho Thượng Quan Minh Hậu, lúc này không rên tiếng nào, trong mắt là vẻ chấn động mãi lâu khó có thể phục hồi lại tinh thần.

- Tự mình tìm ngược thôi!

Ba người Thượng Quan Nham, Thượng Quan Ngọc, Thượng Quan Diệp không ngoài dự liệu với kết quả này, mọi thứ đều nằm trong dự liệu.

Bọn họ biết rõ, nếu không phải hắn cố ý nể mặt nhường hai chiêu thì sợ là Thượng Quan Minh Hậu ngay cả một chiêu cũng khó mà đối kháng được.

Trước đây con U Hư Man Thiên Báo Yêu Huyền cảnh ngũ trọng cũng bị Dịch Túc cường thế đánh bại, đám Thượng Quan Nham vẫn còn thấy rõ mồn một trước mắt.

Giữa quảng trường, trên khuôn mặt của trưởng thôn Thượng Quan Trình Nhã nở ý cười rồi lập tức bình tĩnh lại.

Sau khi Thượng Quan Minh Hậu bò dậy lau chùi vết máu ở khóe miệng, trong mắt nhìn Tô Dật khó nhịn sự khiếp sợ trong lòng.

Thượng Quan Minh Hậu khó có thể tiếp thu được, mình lại không thể chịu được một kích như thế. Một chiêu đã bị thua, hai chiêu trước, Dịch Túc này rõ ràng là nhường gã.

Thân là một trong ba người đứng đầu trong đám trẻ tuổi của Linh Cổ tôn, có đia vị cực cao trong đám thanh thiếu niên, lúc này lại bị thua như vậy thì khó có thể chấp nhận được.

Nhưng sự thực đã rành rành trước mắt, gã đã thua rồi.

Thậm chí Thượng Quan Minh Hậu có thể cảm giác được, dường như mới rồi còn chưa hết lực, nếu không có lẽ mình sẽ thảm bại hơn nhiều.

Cắn chặt hàm răng, ánh mắt nhìn soi mói bốn phía, Thượng Quan Minh Hậu hít một hơi thật sâu, mắt nhìn Tô Dật có phần không cam lòng, cũng có chút khiếp sợ, ánh mắt có chút phức tạp, nhưng vẫn thừa nhận sự thực, mở miệng nói:

- Ta thua rồi, ta không nên hoài nghi ngươi không có thực lực đánh bại Hùng Liệt, xin quý khách ta thứ cho sự vô lễ của ta!

- Minh Hậu ca nhận thua rồi!

Nhìn Thượng Quan Minh Hậu, một vài thanh niên rõ ràng là tận mắt thấy Thượng Quan Minh Hậu bị thua nhưng lúc này nghe được chính miệng Thượng Quan Minh Hậu thừa nhận thì vẫn hơi cảm thấy khó có thể tin được.

- Khách khí rồi, ta cũng chỉ là may mắn mà thôi.

Tô Dật mỉm cười nhưng lại không ngờ tới Thượng Quan Minh Hậu này cầm lên được cũng buông xuống được.

- Thắn thì thắng, thực lực của ta không bằng ngươi!

Thượng Quan Minh Hậu rất kiên quyết, gã thất bại chính là thất bại, dây dưa dài dòng không phải là tính cách của gã.

- Được rồi, ta không thể làm gì khác hơn là đa tạ!

Tô Dật.

- Thượng Quan Minh Hậu, hiện tại chịu phục chưa, nói sớm rồi ngươi lại không tin!

Đám Thượng Quan Nham đi lên, nhìn Thượng Quan Minh Hậu vừa cười vừa nói.

- Tự mình nghiệm chứng, đương nhiên là sẽ dễ tin hơn, các ngươi không phục thì khiêu chiến ta thử xem!

Thượng Quan Minh Hậu liếc trắng ba người Thượng Quan Nham.

- Khiêu chiến ngươi á, bọn ta lại chẳng ngốc, biết rất rõ ràng không phải là đối thủ của ngươi vẫn muốn đánh ngươi sao!

Thượng Quan Ngọc lắc đầu, cũng không muốn bị ngược.

- Được rồi, thắng bại là chuyện thường của binh gia, nhân ngoại hữu nhân, sơn ngoại hữu sơn, tất cả mọi người các ngươi phải nhớ kỹ, về sau phải tu luyện thật tốt, nhất định phải nỗ lực tu hành, các ngươi đều là tương lai của Linh Cổ Thôn!

Trưởng thôn Thượng Quan Trình Nhã nói, giọng nói quan quẩn trên toàn bộ quảng trường đủ để rơi vào tai của tất cả mọi người.

- Vân, trưởng thôn nãi nãi!

Thanh niên lớn bé gật đầu, một vài đứa bé trai gái cũng đứng nghiêm trang, trong mắt là sự hướng tới.

- Thực lực của Dịch Túc hiền chất bất phàm, làm ta thật mở rộng tầm mắt!

Thượng Quan Thanh Minh tiến lên, đến bên người Tô Dật.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)