Lúc này không biết vì sao, trên quảng trường gà bay chó sủa.
Một đống trẻ con vây quanh Tô Thiên Tước, chặn nó ở giữa, nhao nhao tò mò muốn bắt được Tô Thiên Tước.
Vốn dĩ Tô Thiên Tước muốn đi trộm thịt để ăn lại thành ra bị một đống trẻ con xấu xa quây lại, nhảy lên nhảy xuống nhưng đám trẻ nhỏ mới sinh không sợ cọp chặn đường, suýt chút nữa đã bị bứt lên lông, vất vả lắm mới thoát thân được.
- Người đâu cứu mạng...
Tô Thiên Tức rất bất đắc dĩ, đôi cánh không có chút lông nào vẫy vẫy về phía Tô Dật, sợ hãi đống trẻ nhỏ xấu xa.
Một màn này cũng là cho cả quảng trường cảm thấy bối dối.
Một con gà biết nói chuyện, đây chí ít cũng là cường giả yêu thú cấp bậc Yêu Huyền cảnh! Nhưng con gà này nhìn qua thì không giống lắm...
Tô Thiên Tước chạy trốn tới bên người Tô Dật, cụp đuôi không nói gì, cũng rất bất đắc dĩ.
- Nhãi con, đàng hoàng chút cho ta!
Một đống trẻ nhỏ xấu xa không bỏ qua, đuổi theo Tô Thiên Tước. Thượng Quan Nham, Thượng Quan Ngọc nói đuổi cho một đống trẻ con chạy tán loạn.
- Cho ta ăn chút đi, thơm quá!
Nhìn thịt quay trong tay Tô Dật, Tô Thiên Tước lại không hề khách khí mà dứt khoát đoạt lấy, ngay cả rượu ngon cũng không bỏ qua. Thượng Quan Thanh Minh ở bên cạnh cũng há mồm trợn mắt.
- Đây thật là một con gà sao...
Thượng Quan Thanh Minh cũng hơi sửng sốt, rất nghi hoặc.
- Thần Phong ca cũng tới rồi!
Trong đám người có người cao giọng hoan hô, một thiếu niên khí chất như kiếm, mặc áo bào trắng tới, chính là người đứng đầu trong đám trẻ tuổi Linh Cổ Thôn, Thượng Quan Thần Phong.
- Thần Phong ca!
Rất nhiều thiếu niên thiếu nữ xúm lại, thân là thủ lĩnh của những người trẻ tuổi trong Linh Cổ Thôn, Thượng Quan Thần Phong có lực hiệu triệu tuyệt đối trong đám trẻ tuổi.
Thượng Quan Thần Phong mỉm cười, chào hỏi mọi người và hành lễ với trưởng thôn và trưởng lão có mặt.
Tô Dật cũng nhìn thấy Thượng Quan Thần Phong, nhưng chỉ ngẩng đầu liếc mắt một cái rồi lập tức tiếp tục gặp thịt quay, uống rượu bách quả, ngồi đó vô cùng sảng khoái.
- Ăn ngon, ăn quá ngon, đây là rượu gì thế sao ngon vậy, đừng có cướp của ta, bên cạnh còn đó!
Tô Thiên Tước ôm miếng thịt lớn cùng một vò rượu bằng cánh, bá chiếm, ai tới cũng không động vào được. Dáng vẻ đó khiến người ta không nhịn cười được.
Mọi người bốn phía đều rất tò mò, âm thầm quan sát.
Nhưng không có ai dám lên cướp đoạt với Tô Thiên Tước.
Dù sao ai thèm đoạt đồ ăn với một con gà, nếu truyền ra ngoài cũng không dễ nghe gì.
- Mọi người hãy nghe ta nói hai câu!
Bỗng dưng, trên thạch đài cao nhất trên quảng trường truyền tới tiếng nói của trưởng thôn Thượng Quan Trình Nhã, du dương lọt vào tai, vang rõ trong tai mỗi người có mặt ở đó.
Tô Dật cũng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trưởng thôn Thượng Quan Trình Nhã đứng trên thạch đài, mắt nhìn thôn dân ở bốn phía, mắt mang ý cười nói:
- Lần đọ sức mười năm mới có một lần này, ván đầu tiên Linh Cổ Thôn ta đã thắng, đáng để chúc mừng, mặt khác...
Đang nói thì hơi dừng lại chút, trưởng thôn Thượng Quan Trình Nhã chuyển ánh mắt nhìn về phía Tô Dật.
Theo ánh mắt của trưởng thôn, ánh mắt của toàn thôn cũng lập tức lần lượt nhìn vào Tô Dật.
Thượng Quan Trình Nhã nhìn Tô Dật cười, nói:
- Ngày hôm nay, Linh Cổ Thôn ta có một vị khách quý tới, là Dịch Túc, tới từ bên ngoài, ít nhiều nhờ hắn tương trợ thì Hề Vi mới có thể an toàn trở về, cũng nhờ hắn, ván đầu tiên chúng ta mới có thể thắng lợi, ở đây, lão thân đại diện cho Linh Cổ Thôn, đa tạ!
- Không dám nhận!
Tô Dật đứng dậy, không dám vô lễ trước mặt lão thái thái dáng vẻ hiền lành này.
- Nghe nói Dịch Túc này rất mạnh, đánh bại Hùng Liệt đó!
- Tuổi tác dường như không lớn! Lại có thể đánh bại Hùng Liệt sao?
...
Trong đám người ở bốn phía có người khe khẽ bàn luận, tràn ngập sự hiếu kỳ, rất nhiều ánh mắt đều tò mò đánh giá Tô Dật.
- Được rồi, mọi người tiếp tục náo nhiệt đi.
Thượng Quan Trình Nhã nói.
- Dịch Túc hiền chất, nào, chúng ta uống với nhau một chén.
Thượng Quan Thanh Minh lần nữa tới bên cạnh Tô Dật, uống rượu với Tô Dật.
- Dịch Túc tiểu huynh đệ, nhất định đừng nên khách khí, uống nhiều một chút,
Lập tức có rất nhiều thôn dân tiến lên, nhiệt tình tiếp đãi Tô Dật.
Thịnh tình không thể chối từ, Tô Dật cũng không cần khách khí, uống hết rượu mọi người mời.
Một vài thiếu niên cũng tò mò tiến lên chào hỏi với Tô Dật.
Thậm chí có một vài thiếu nữ gan lớn cũng đều tiến tới góp mặt, tính cách ngay thẳng, vừa nói chuyện với Tô Dật vừa tò mò với tất cả mọi chuyện bên ngoài.
Cõ lẽ là đã uống không ít rượu bách quả, Tô Dật cũng từng bước thả lỏng, nhập nhóm cùng một vài thanh niên.
Ồ...
- Vậy mới tốt chứ, không tệ đâu!
Một lát sau, giữa quảng trường truyền ra tiếng reo hò ồn ào náo động, có tiếng bình bịch trầm thấp lập tức truyền ra.
Tô Dật ngẩng đầu lên nhìn, trên quảng trường rậm rạp chằng chịt thân ảnh đã tạo thành một vòng tròn lớn, bên trong có hai thiếu niên tuổi tác xấp xỉ nhau, tầm mười hai mười ba tuổi đang kịch liệt quyết đấu.
Hai thiếu niên này không lớn lắm nhưng thực lực tu vi cũng không tầm thường. Ngươi tới ta đi, uy thế nhưu hổ, như thế long tranh hổ đấu.
Trong tiệc chào mừng kiểu này những người trẻ tuổi khiêu chiến với nhau cũng là phong tục truyền thống, xem như là kiểm duyệt thực lực của bản thân, người thắng cũng có thể được trong thôn khen thưởng!
Ánh mắt của Thượng Quan Nham nhìn theo ánh mắt Tô Dật, nói bên tai Tô Dật:
- Nếu ngươi có hứng thú thì cũng có lên sân thử một chút.
- Ta thì quên đi.
Tô Dật cười, nhưng lại hơi cảm thấy hứng thú với hai thiếu niên đang giao thủ trong sân.
Nhìn khí tức trên người của hai thiếu niên cùng với chiêu số xuất thủ, công pháp tu luyện cùng vũ kỹ đều không tầm thường. Ngôi làng như thế ngoại đào nguyên này rốt cục có lai lịch ra sao càng ngày càng làm cho Tô Dật tò mò.
Khi đang nói chuyện, hai người thiếu niên giữa sân đã phân ra thắng bại.
Hai người này kỳ thực cũng không thua kém nhau bao nhiêu, biểu hiện đều rất không tầm thường, những trưởng giả trong thôn cũng đang không ngừng tán thưởng.
Lập tức lại có thiếu niên lên sân khấu.
Lần này là một nam một nữ, biểu hiện cũng rất xuất chúng, sau mấy chục hồi hợp, thiếu nữ hơn một chút.
Tô Dật vừa xem vừa không quên nhậu nhẹt.
Tô Thiên Tước càng ăn như hổ đói, cái bụng nho nhỏ tựa như không đáy, có thể chứa được vô số thịt quay cùng rất nhiều rượu bách quả.
Giữa sân tiếp tục có thiếu niên thiếu nữ trẻ tuổi quyết đấu, bầu không khí cũng từng bước nóng tới mức cao nhất. Tiếng hoan hô tiếng reo hò không dứt. Thượng Quan Nham, Thượng Quan Ngọc cũng xúm tới đó.
Tô Dật cũng càng ngày càng khiếp sợ, thôn này quá kinh khủng, những thiếu niên thiếu nữ này tuổi không lớn lắm, nhưng thiên tư thiên phú đều không đơn giản.
Lại một vòng quyết đấu trôi qua, hai người thiếu niên bất phân thắng bại, sàn sàn như nhau.
Sau khi hai thiếu niên này đi lên sân, phía dưới còn có không ít thiếu niên đang nóng lòng muốn thử, hứng thú vang dội.
Đột nhiên, trong đám người, một thanh niên bất phàm đi lên giữa sân.
Thiếu niên này dáng vẻ mười bảy mười tám tuổi, quần áo trường sam, thân hình thon dài, khuôn mặt cũng có chút tuấn lãng, đặc biệt là đôi tròng mắt lóe lên tinh quang.
- Là Minh Hậu ca!
Thượng Quan Minh Hậu!
Khi mắt nhìn thiếu niên này đi lên sân, không ít trưởng giả trong thôn có mặt cũng đều có chút kinh ngạc.
Bốn phía vốn có một vài thiếu niên nam nữ nhao nhao muốn thử nhưng cũng nhất thời lui về phía sau.