- Ván đầu tiên này chúng ta thắng, cơ hội ván thứ hai có sáu thành trở lên.
- Chỉ cần chúng ta thắng ván thứ hai, vậy là có thể trực tiếp chiến thắng!
- Xích Liệt Cuồng Hùng cùng cấp bậc thì khó có thể địch nổi U Hư Man Thiên Báo!
Chuyện hôm nay chiến thắng là chủ đề ăn mừng đêm nay, mọi người đều đang bàn tán.
Khi thời gian dần trôi, người trên quảng trường cũng càng ngày càng nhiều.
- Dịch Túc huynh đệ quá mạnh mẽ, đừng nói là mấy người của Man Hùng bộ lạc, cho dù là Hùng Liệt căn bản cũng không phải là đối thủ, bị cuồng ngược!
Một đống thiếu niên thiếu nữ tuổi choai choai tụ tập với nhau, Thượng Quan Nham, Thượng Quan Ngọc dẫn đầu, đang kể lại sự tích hào quang khi Tô Dật đánh bại Hùng Liệt.
- Dịch Túc thật sự mạnh như vậy sao? Tu vi thực lực của Hùng Liệt đủ để đứng trong năm vị trí đầu của Man Hùng bộ lạc đó!
Có thiếu niên đưa ra nghi vẫn, dường như có phần không tin tưởng lắm.
Một thiếu niên như vậy thoạt nhìn cũng chỉ có dáng vẻ khoảng mười lăm mười sáu tuổi. Phải biết rằng Hùng Liệt là người nổi bật trong đám người trẻ tuổi của Man Hùng bộ lạc, đủ để xếp trong năm người đứng đầu rồi.
- Ta cảm thấy không có khả năng lắm, Hùng Liệt lại không dễ đối phó vậy.
- Hùng Liệt có Nguyên Huyền cảnh tứ trọng đỉnh đó! Sợ là tương xứng với Hề Vi tỷ, thiếu niên kia mạnh như vậy sao?
Có một vài thiếu niên thiếu nữ tỏ ra hoài nghi, dù sao không tận mắt nhìn thấy, rất khó tin.
- Tu vi Nguyên Huyền cảnh nhị trọng đánh bại Hùng Liệt Nguyên Huyền cảnh tứ trọng đỉnh, Thượng Quan Ngọc, Thượng Quan Nham, các người đang ăn nói lung tung đấy à! Nếu nói như vậy, trước đây Thần Phong ca ở Nguyên Huyền cảnh nhị trọng cũng có khả năng đánh bại người có Nguyên Huyền cảnh tứ trọng đỉnh của Man Hùng bộ lạc sao, huống chi Hùng Liệt còn là người nổi bật của Man Hùng bộ lạc, tu luyện “Man Hoang kinh nữa!
Một thiếu niên dáng vẻ khoảng mười bảy mười tám tuổi, so với Thượng Quan Nham, Thượng Quan Ngọc, Thượng Quan Diệp thì thành thục hơn một chút, mặc trường sam, khí độ bất phàm.
Gã không tin vào những lời mấy người Thượng Quan Ngọc nói, đó tuyệt đối là chuyện không thể.
- Minh Hậu ca cũng không tin!
Rất nhiều thiếu niên thiếu nữ nhìn về phía thiếu niên này, cũng bắt đầu tỏ ra nghi ngờ.
- Thượng Quan Minh Hậu, chúng ta nói đều là sự thật!
Ánh mắt của ba người Thượng Quan Ngọc đều kiên định.
- Có một số việc cần phải tận mắt chứng kiến, đừng nên nói sao nghe vậy.
Sau khi Thượng Quan Minh Hậu nói thì ánh mắt lợi hại, khí vũ hiên ngang.
- Minh Hậu ca nói có đạo lý!
Rất nhiều thiếu niên thiếu nữ gật đầu, Thượng Quan Minh Hậu ở trong đám trẻ tuổi của Linh Cổ Thôn đủ để có địa vị xếp thứ ba, có không ít người theo đuổi.
- Thực sự bọn ta đều nói sự thật đó!
Mấy người Thượng Quan Nham bất đắc dĩ lại cảm thấy oan ức, không thể nói rõ là U Hư Man Thiên Báo là do Tô Dật thu phục. Dù sao cũng đã tuyên bố với bên ngoài là U Hư Man Thiên Báo là do Thượng Quan Hề Vi thu phục được.
- Mau xem kìa, trưởng lão tới rồi!
Bỗng dưng phía trước xôn xao, có không ít trưởng giả cùng nam nữ trung niên tới đây, mắt sáng ngời như sao. Thượn gQuan Thanh Minh cũng ở trong số đó.
- Tham kiến trưởng lão!
Rất nhiều người hành lễ, lòng mang kính nể, những người này đều là cường giả và trưởng lão trong thôn.
- Ngày hôm nay đáng giá để vui vẻ, mọi người cùng nhau chúc mừng đi thôi!
Có lão gải mắt lóe lên sự vui vẻ rồi bảo mọi người miễn lễ, cùng nhau chúc mừng.
- Trưởng thôn tới rồi!
Trên quảng trường có người nhìn thấy Thượng Quan Trình Nhã.
- Trưởng thôn!
- Trưởng thôn nãi nãi!
Trong nháy mắt, quảng trường đều xôn xao, mọi người trong thôn không ngờ trưởng thôn cũng tới, nhao nhao tiến lên đón chào.
Rất náo nhiệt!
Tô Dật từ xa đã nhìn thấy sóng người rậm rạp phía trước, lửa trại bừng bừng, cực kỳ náo nhiệt.
- Mọi người đi chơi đi.
Vẻ mặt của Thượng Quan Trình Nhã hiền lành để một đống trẻ con bốn phía tản ra đùa giỡn.
-Dịch Túc huynh đệ.
Mấy người Thượng Quan Ngọc, Thượng Quan Nham nhìn thấy Tô Dật tới thì lập tức chen giữa đám người, tới bên cạnh Tô Dật.
- Dịch Túc, nào, tới đây để ta giới thiệu ngươi với một vài trưởng lão trong thôn.
Thượng Quan Trình Nhã nói, giới thiệu Tô Dật với một vài trưởng giả.
- Xin tham kiến tiền bối.
Tô Dật thi lễ, trong lòng lúc này cũng vô cùng chấn động.
Thôn này quá kinh khủng, cường giả như mây, chỉ cường giả khí tức Nguyên Hư cảnh thì Tô Dật đã cảm thấy không ít rồi.
Thậm chí còn có một vài khí tức thâm tàng bất lộ, làm cho Tô Dật không thể nào nhìn ra được.
- Tuấn tú lịch sự!
- Thanh niên tiền đồ vô lượng!
Những bậc trưởng giả của Linh Cổ Thôn đều rất hiền lành, không khinh thường, gật đầu mỉm cười với Tô Dật.
- Dịch Túc hiền chất, nào, nếm thử rượu ngon của Linh Cổ Thôn ta xem, chỉ có trường hợp quan trọng mới được uống thôi đó!
Thượng Quan Thanh Minh cười kéo Tô Dật đi tới quảng trường.
- Ha ha, có thể uống rượu...
Mấy người Thượng Quan Nham, Thượng Quan Ngọc rất hưng phấn. Bình thường bọn họ căn bản không được uống rượu, hiếm có cơ hội.
Thịt quay, linh quả...
Tô Dật đi trên quảng trường, thật tò mò, trên quảng trường lúc này có không ít thịt quay, linh quả.
- Những thứ này đều là do trong thôn đi săn thú mang về, ăn nhiều thịt yêu thú này có thể cường thân kiện thể, có rất nhiều lợi ích đối với tu luyện, những linh quả này cũng thật không đơn giản, ăn nhiều ắt có lợi!
Thượng Quan Thanh Minh giải thích nghi hoặc cho Tô Dật, mặt nở nụ cười rồi để cho Tô Dật ngồi ở trên một cái đôn đá, cầm vò rượu lên rồi đổ ra một bát rượu lớn.
- Rượu ngon này óng ánh trong suốt, màu sắc nhũ bạch ngàn nhạt, tràn ra mùi rượu, đồng thời còn tràn ngập mùi thuốc.
Nhìn Tô Dật, Thượng Quan Thanh Minh vừa cười vừa nói:
- Tốt nhất thì chính là rượu của trăm loại trái cây này, chính là ngâm từ hơn một trăm loại linh quả cùng linh dược, chôn sâu dưới nền đất trăm năm trở lên mới tạo ra được, sau khi uống thì ngươi sẽ nhận ra lợi ích của nó.
Nhất định là bảo vật!
Tô Dật động lòng, ngửi thấy mùi hương cùng mùi thuốc trong rượu kia thì không nhăn nhó khách khí, cầm chén lớn lên rồi lập tức uống.
Mùi rượu thuần hậu, mùi thuốc xông vào mũi, vị ngọt lưu ở yết hầu, nhưng cũng hơi cay miệng.
Vừa nuốt xuống, Tô Dật nhất thời cảm thấy trong rượu có lực lượng đang khuếch tán trong người, ấm áp đến mức làm cho cơ thể có sự thoải mái không nói lên lời.
- Rượu ngon!
Tô Dật khiếp sợ, rượu này thậm chí còn ngon hơn cả rượu Vô Tình trước đây, đây tuyệt đối là bảo vật.
- Ha ha, uống nhiều một chút, rượu này rất khó làm ra được đó.
Thượng Quan Thanh Minh nhìn Tô Dật khiếp sợ thì cười ha ha.
- Dịch Túc huynh đệ, chúng ta uống với ngươi.
Mấy người Thượng Quan Nham, Thượng Quan Ngọc đã sớm không nhịn được, mỗi người tự cầm bát rượu đầy xông tới.
- Đám tiểu tử các ngươi, hôm nay cho các ngươi uống đó!
Thượng Quan Thanh Minh cười, tâm tình vô cùng vui vẻ.
- Nào, Dịch Túc, ăn thịt!
Lập tức, mấy người Thượng Quan Nham, Thượng Quan Ngọc mang tới không ít thịt quay vây quanh đôn đá, cùng uống rượu ăn thịt với Tô Dật.
Các thôn dân bốn phía lúc này cũng đều tụ tập với nhau, ăn thịt uống rượu.
- Ô, Tô Thiên Tước đâu!
Đột nhiên, Tô Dật cảm thấy có gì đó không đúng, lại không thấy Tô Thiên Tước nữa.
- Mau nhìn kìa, gà biết nói chuyện kìa!
-Ồ, ồ, con gà này có thể nói chuyện, chơi thật là vui!
- Con gà này thật kỳ quái, nướng ăn nhất định có mùi vị ngon tuyệt!
- Đám nhóc xấu xa nhà các ngươi, đại gia ta không phải gà, các ngươi đi ra, mau tránh ra cho ta, bằng không đại gia ta sẽ đánh vào mông các ngươi!
- Nhãi con, đừng nhổ lông ta...
- A, người đâu cứu mạng...
Lập tức, rốt cuộc Tô Dật đã tìm được Tô Thiên Tước.