Thần Đế

Chương 204: Chúc mừng

Chương Trước Chương Tiếp

Lão giả này tóc đen rối tung, trong tròng mắt có ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt nở rộ, ngay cả con ngươi dường như cũng có màu đỏ.

Thân hình của lão giả này kỳ thực không tính là nhỏ, nhưng đứng giữa bốn phía đều là ngũ đại tam thô, thân hình đồ sộ hùng vĩ thì có vẻ hơi nhỏ gầy, nhưng khí tức lại khiếp người. Từ bên trong thân thể gầy yếu này tự có khí thế hung hãn tràn ra.

- Bẩm thủ lĩnh, thiếu niên kia rất quỷ dị, chỉ có tu vi Nguyên Huyền cảnh nhị trọng nhưng chiến lực lại rất mạnh.

Hùng Liệt hơi không dám ngẩng đầu, gã có tu vi Nguyên Huyền cảnh tứ trọng đỉnh, chỉ cách Nguyên Huyền cảnh ngũ trọng nửa bước nữa thôi, vậy mà lại thảm bại như vậy. Đây là một loại nhục nhã.

Nghe lời nói của Hùng Liệt, ánh mắt của mọi người có mặt kinh ngạc dao động. Thực lực của Hùng Liệt mọi người có mặt đều biết rõ, thiếu niên ngoại lai lại chỉ là Nguyên Huyền cảnh nhị trọng lại có thể làm Hùng Liệt bị thương nặng như vậy, chuyện này thật sự làm người ta chấn động. Lẽ nào người ngoại giới đều cường hãn như vậy hay sao?

- Ngươi sử dụng “Man Hoang kinh cũng thất bại?

Lão giả nhỏ gầy truy hỏi một câu, lông mi râu mép trên gương mặt đều mang chút màu bạc nhưng khuôn mặt lại hồng hào, thần thái sáng láng.

- Ta đã làm toàn lực, nhưng thiếu niên kia thực sự quỷ dị!

Hùng Liệt nói, gã xác thực đã cố gắng hết sức nhưng lại không phải là đối thủ. Thiếu niên tên là Dịch Túc, cường hãn!

- Thiếu niên ngoại lai mạnh như vậy sao?

Có người nói nhỏ, trong lòng rất chấn động. Tuổi của thiếu niên ngoại lai không lớn nắm, nếu quả thật mạnh như vậy thì thiên tư thiên phú sẽ đáng sợ đến bậc nào?

- Người của Man Hùng bộ lạc không thể bại trong tay của một tên ngoại lai được, có cơ hội ta sẽ đòi lại!

Hùng Chiến nói, lưng hùm vai gấu, bắp thịt cả người hở ra, trên ngực, một miếng hộ tâm kim sắc tràn ra bí văn, ánh sáng lóe lên như thể chiến thần thiếu niên trong truyền thuyết cổ xưa!

Vào đêm, màn đêm bao phủ, trăng sáng không sao, ánh trăng như ngọc bao phủ thôn xóm thần bí này.

U Hư Man Thiên Báo sống ở bên ngoài đình viện, đang luyện hóa năng lượng đan dược trong cơ thể, nhắm mắt điều tức.

Đột nhiên, có thân ảnh đến đây.

U Hư Man Thiên Báo mở hai tròng mắt ra, trong mắt có ánh sáng lóe lên, dọa người trong đêm đen.

Một lão thái thái dáng vẻ đã lục tuần từ từ đi tới, lưng hơi còng, đầu tóc đã có hai màu trắng đen đan xen, khuôn mặt không có nếp nhăn, sắc mặt hồng nhuận.

Khi đôi mắt bình tĩnh của lão thái thái nhìn vào U Hư Man Thiên Báo, ánh mắt của U Hư Man Thiên Báo vốn hung hãn nhưng không biết vì sao tự dưng phát run, thân thể có chút run rẩy, lập tức nhẹ nhàng phủ phục trên mặt đất, không dám lên tiếng.

- Đây chính là con U Hư Man Thiên Báo kia sao, thật không tệ.

Lão thái thái nói, giọng nói hiền lành, đang quan sát U Hư Man Thiên Báo ở trước mặt.

- Đúng vậy bà nội, con U Hư Man Thiên Báo này là do ta mượn tới, may là có nó, bằng không ván đầu tiên này chúng ta đã...

Thượng Quan Hề Vi đứng ở bên cạnh lão thái thái, đã đổi lại một bộ quần áo khác. Váy tơ thanh sắc không giấu được độ cong cao ngất trước ngực, khuôn mặt tựa phù dung, da thịt trắng nhưu tuyết, mái tóc đen vấn kiểu mỹ nhân kế, dưới ánh trăng bao phủ lại tăng thêm vài phần quyến rũ.

- Chuyện này cũng có chút bất đắc dĩ...

Thần sắc của lão thái thái hơi thở dài.

- Có người đến...

Trong phòng, Tô Dật và Tô Thiên Tước đều đang điều tức thổ nạp, bỗng dưng Tô Dật mở hai mắt ra, ngưng thổ nạp.

Do dự một chút, Tô Dật đẩy cửa phòng ra, trước mặt nhìn thấy Thượng Quan Hề Vi cùng một lão thái thái đang đi tới.

- Bà nội, đây chính là người cứu ta, nếu không nhờ có hắn sợ là tôn nữ của người bây giờ đã không gặp được người nữa rồi.

Thượng Quan Hề Vi cười với Tô Dật rồi lập tức nói với lão thái thái.

Lão thái thái đã sớm đang quan sát Tô Dật, trên khuôn mặt hồng nhuận hiền lành là ánh mắt mang theo ý cười, nói:

- Tuấn tú lịch sự, một thanh niên tài giỏi đẹp trai, không chỉ cứu đám Hề Vi và Thượng Quan Ngọc mà còn có thể thu phục được U Hư Man Thiên Báo, đánh bại Hùng Liệt, Linh Cổ Thôn ta cũng không có thiếu niên binh sĩ xuất chúng như thế này.

- Tiền bối...

Tô Dật hành lễ, không để lại dấu vết đánh giá lão thái thái này, âm thầm khiếp sợ trong lòng.

Trên người lão thái thái dường như không hề có bất kỳ khí tức nào, nhưng vô hình trung làm cho Tô Dật cảm thấy có cảm giác sâu không lường được.

Trực giác nói cho Tô Dật biết, lão thái thái này tuyệt đối không phải người bình thường.

- Đừng khách khí, dường như ngươi nhỏ hơn Hề Vi một chút, không biết năm nay bao nhiêu tuổi rồi?

Lão thái thái đánh giá Tô Dật, rất hòa ái.

- Bẩm tiền bối, tiểu tử còn kém mấy tháng là mười sáu tuổi rồi.

Tô Dật tính toán thời gian một chút, đến trên đời này, cũng sắp mười sáu năm rồi.

- Còn kém mấy tháng mới mười sáu...

Trong mắt lão thái thái càng thêm rung động, chưa đến mười sáu tuổi, Nguyên Huyền cảnh nhị trọng lại đánh bại Hùng Liệt, thu phục U Hư Man Thiên Báo Yêu Huyền cảnh ngũ trọng, bà ấy sao lại không rõ điều này đại biểu cho cái gì được.

- Chưa tới mười sáu đã có thành tựu như vậy, quả thật là không tầm thường.

Lão thái thái không hề keo kiệt lời tán thưởng, cười nói với Tô Dật:

- Nói không cần khách khí, xưng hô tiền bối đã thấy nhiều bên ngoài, lão thân là trưởng thôn của Linh Cổ Thôn này, họ Trình tên Nhã, sau lại theo họ cha, người của Man Hùng bộ lạc và Liệp Hổ bộ lạc gọi là Thượng Quan Trình Nhã, ngươi và Hề Vi cũng không khác là bao, không bằng cứ gọi ta một tiếng nãi nãi* đi!

*Cũng có nghĩa là bà nội, nhưng vì nhân vật chính là người ngoài nên dịch giả để xưng hô nãi nãi, ko quá thân thiết

- Tham kiến Thượng Quan nãi nãi.

Tô Dật khó nhịn được sự kinh ngạc, thì ra lão thái thái này lại là trưởng thôn của Linh Cổ Thôn.

- Hôm nay chính là việc trọng đại mười năm mới có một lần của một thôn hai bộ lạc, hơn nữa ván đầu tiên Linh Cổ Thôn ta thắng lợi, buổi tối mọi người sẽ tổ chức một nghi thức chúc mừng nho nhỏ, ngươi là ân nhân của Linh Cổ Thôn ta, là quý khác hcủa Linh Cổ Thôn, lần này thắng lợi cũng ít nhiều có công của ngươi, cho nên nhất định phải tham gia đó! Cũng có thể gặp mặt mọi người một lần, hiện tại trong thôn có không ít người cảm thấy tò mò với một nhân vật anh hùng trẻ tuổi như ngươi đó.

Thượng Quan Trình Nha nói.

- Chuyện này...

- Đi thôi, không ít người đuề muốn gặp ngươi một chút đó.

Thượng Quan Hề Vi cười nói với Tô Dật, cắt lời của Tô Dật.

- Được rồi.

Tô Dật gật đầu, đã đến nơi này thì an tâm đi thôi.

- Ta cũng muốn đi.

Tô Thiên Tước cụp đuôi chạy ra, cánh bằng thịt dang rộng, sợ Tô Dật ném ra.

Xuy xuy...

Khi nhìn thấy Tô Thiên Tước, trong tròng mắt của Thượng Quan Trình Nhã nhất thời có ánh sáng lóe lên một cái rồi biến mất, trong mắt có sự nghi hoặc cùng kinh ngạc nhưng không thể hiện ra ngoài.

- Cùng đi chứ, trong thôn đã lâu không náo nhiệt như vậy rồi, lão thân cũng đi xem.

Lập tức, thân thể Thượng Quan Trình Nhã di chuyển, trong ánh mắt tràn đầy ý cười.

Trên quảng trường của Linh Cổ Thôn đèn đuốc sáng trưng, không ít lửa trại cháy hừng hực, bên trên nướng không ít dã thú, mùi thịt xông vào mũi.

Trên mấy đôn đá còn bày đầy hoa quả tươi cùng rượu ngon.

Hì hì...

Không ít đứa bé vẫn còn đang bập bẹ học theo chạy nhanh ở bốn phía lửa trại, đuổi bắt theo ca ca tỷ tỷ lớn hơn một chút.

- Tên nhãi Thượng Quan Hầu Vũ này, mới sáu tuổi thôi! Đã có thể nâng được mấy trăm cân, trước đây khi Thượng Quan Thần Phong sáu tuổi cũng chỉ được như vậy thôi.

- Tiểu nha đầu Thượng Quan Kỳ này chỉ có bảy tuổi, cũng không đơn giản.

Bề trên ở bốn phía nhìn những đứa trẻ này, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc cùng thỏa mãn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️