Thần Đế

Chương 203: Ván thứ hai chắc chắn thắng!

Chương Trước Chương Tiếp

- Không sao cả, ta đã sớm quen rồi, chúng ta nhanh đi về phía trước thôi, sắc trời đã tối rồi.

Thượng Quan Hề Vi mỉm cười, khuôn mặt động lòng người, chỉ là trong mắt lại chợt lóe lên sự thương cảm, không dễ mà bắt được.

Tô Dật không biết nên nói gì, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục đi theo Thượng Quan Hề Vi.

Trên đường đá trong thôn, một ánh nắng chiều sau cùng lấp sau ngọn núi phía tây.

- Nếu như có cơ hội có thể kể cho ta biết những chuyện ở thế giới bên ngoài không?

Thượng Quan Hề Vi phá vỡ không khí lúng túng không ai nói lời nào giữa hai người, dường như cũng thật sự tò mò với thế giới bên ngoài.

- Đương nhiên là được, chỉ có điều bên ngoài cũng không đẹp như ở đây đâu.

Tô Dật cười nói.

- Là thật sao?

Thượng Quan Hề Vi có phần hoài nghi, nghe nói bên ngoài rất lớn, mở mang rộng vô cùng, sao lại không đẹp như ở đây được.

- Lẽ nào các ngươi từ xưa tới nay chưa từng có ai đi ra ngoài sao?

Tô Dật thật sự tò mò, lẽ nào trong thôn ngăn cách với đời này, thời đại nào cũng không có ai từng rời khỏi đây sao?

Phải biết rằng đây là một ngôi làng kinh khủng, có rất nhiều cường giả.

- Chúng ta có tổ huấn, bất luận người nào cũng không được rời khỏi nơi này, bao gồm cả người của Liệp Hổ bộ lạc cùng Man Hùng bộ lạc cũng là như vậy.

Thượng Quan Hề Vi nói.

- Nhưng mới rồi ngươi nói cha ngươi rời khỏi làng mà...

Tô Dật cảm thấy khó hiểu, mới rồi Thượng Quan Hề Vi rõ ràng đã nói cha nàng đã rời khỏi làng.

- Cha ta len lén rời đi thôi, vì vậy dựa theo tổ huấn, vĩnh viễn không được quay trở về.

Thượng Quan Hề Vi nói, đây là tổ huấn, ai cũng không có ngoại lệ.

- Thì ra là thế.

Tô Dật nói nhỏ, nhưng trong lòng thì càng thêm nghi hoặc hơn. Một ngôi làng khủng bố ngăn cách với đời như thế, tại sao lại có tổ thuấn như vậy.

Từ trong miệng Thượng Quan Hề Vi, Tô Dật lại biết được một vài tình huống đại khái của Linh Cổ Thôn.

Một ngôi làng như vậy đích thực là rất lớn, có tới hai nghìn người, chỉ có điều nhà ở đều rất gần nhau.

Nơi ngăn cách với đời này, Liệp Hổ bộ lạc cùng với Man Hùng bộ lạc cũng ở trong đó.

Có người nói chỗ ở của Liệp Hổ bộ lạc cùng Man Hùng bộ lạc, thậm chí chủ yếu là hang động, nhân khẩu thì ít hơn một chút so với Linh Cổ Thôn.

Nơi ngăn cách với đời này rất lớn, có dãy núi mênh mông, bên trong cũng có không ít Man Yêu thú.

Trong rừng rậm nguyên thủy tràn đầy mãnh thú độc trùng, rất nguy hiểm.

Còn có một vài chỗ, có người nói rất thần bí, ngay cả trưởng bối cường giả trong thôn cũng không dám vào đó, có người nói bên trong đó có hung hiểm cực lớn.

- Chúng ta đến rồi.

Khi màn đêm hoàn toàn bao phủ, rốt cục Thượng Quan Hề Vi đã dẫn Tô Dật tới một tòa nhà như tứ hợp viện cổ.

Viện này rất lớn, bốn phía rất an tĩnh, ba mặt toàn núi.

- Bà nội chắc là không có nhà, ngươi ở buồng tây đi! U Hư Man Thiên Báo có thể sống ở trong sân, có gì cần thì cứ nói với ta, ta đi tìm bà nội trước đã, xem bà đã đi đâu rồi.

Sau khi Thượng Quan Hề Vi dẫn Tô Dật tới buồng tây thì lập tức rời đi.

Tô Dật đánh giá gian phòng, rất sạch sẽ, đồ dùng hàng ngày đủ cả.

- Nghẹn chết ta rồi, rốt cục có thể nói chuyện rồi!

Tô Thiên Tước đi theo Tô Dật tới gian phòng thì nhất thời không nhịn được nữa, rất uất ức phiền muộn.

- Thôn này không bình thường, ngươi ít gây phiền toái đi chút, cũng đừng nói ngươi là khổng tước, ta thấy người của thôn này dường như rất thích căn thịt, nhỡ đâu bọn họ thích ăn khổng tước, ta cũng không thể nào cứu được ngươi đâu!

Tô Dật cảnh cáo Tô Thiên Tước, sợ người này gây phiền toái.

- Thôn này chính xác là không bình thường.

Tô Thiên Tước cụp đuôi, dáng vẻ hoàn toàn nghiêm túc nhưng rồi lại lập tức chớp đôi mắt nhỏ, khôi phục bản tính rồi lẩm bẩm:

- Cũng không biết ở nơi này có gì ăn ngon không, nếu có thể tìm được chút bảo vật thì tốt.

Tô Dật trợn trắng mắt nhìn Tô Thiên Tước, rất bất đắc dĩ, chỉ có thể cầu khẩn người này thành thật một chút, nhất định đừng gây ra phiền toái gì cho mình.

- Ngao ô...

Dãy núi rậm rạp, thú hống liên tục.

Một cái hang to lớn trơn tuột, rộng mở sáng sủa, chỉ là trên vách đá có khắc không ít hình ký hiệu đồ án, tựa như vật sống, tăng thêm vài phần uy thế hung hãn bén nhọn.

Trong nham động này đang có không ít trưởng giả đang ngồi thẳng, trong đó có dũng sĩ Hổ Bí cùng thiếu niên cưỡi hổ Hổ Trì.

Ngoại trừ Hổ trì ra, trên khuôn mặt của những người khác đều hơi có vẻ nghiêm túc, nhíu mày.

- Không ngờ tới lần này Linh Cổ Thôn lại thắng ván đầu tiên, lấy huyết mạch của U Hư Man Thiên Báo, xem ra xác suất chiến thắng ván thứ hai cũng rất lớn.

Trong đại sảnh, lúc này có một lão già mở miệng, ánh mắt hơi ngưng lại. Ván đầu tiên Linh Cổ Thôn chiến thắng, lấy huyết mạch cùng tu vi của U Hư Man Thiên Báo thì Hắc Minh Hổ Yêu của Hổ Trì tìm được cùng với Xích Liệt Cuồng Hùng mà Hùng Chiến tìm được, sợ là sẽ thắng chắc.

- Hắc Minh Hổ Yêu không nhất định sẽ bại, luận chiến lực, Hắc Minh Hổ Yêu của ta tuyệt không yếu hơn U Hư Man Thiên Báo cùng Xích Liệt Cuồng Hùng!

Hổ Trì nói, chiến y khẽ nhúc nhích, đường nét khuôn mặt như đao phong lập thể.

- Hắc Minh Hổ Yêu không phải nhất định sẽ thua, ta nghĩ Man Hùng bộ lạc lần này sẽ chủ yếu nhằm vào U Hư Man Thiên Báo của Linh Cổ Thôn, đến lúc đó khi U Hư Man Thiên Báo và Xích Liệt Cuồng Hùng lưỡng bại câu thương thì cơ hội sẽ tới...

Mặt Hùng Tam có ý cười, tuy chiến lực của U Hư Man Thiên Báo cùng Xích Liệt Cuồng Hùng không thể khinh thường, nhưng Hắc Minh Hổ Yêu của Liệp Hổ bộ lạc cũng vẫn có cơ hội.

Màn đêm đã phủ xuống, bên ngoài hoàn toàn đen nhánh, không thể thấy được vật gì.

Ngao ô...

Bên trong dãy núi cũng không yên tĩnh, liên tục có tiếng thú gầm truyền ra, chấn động sơn lâm.

Trong quần quần sơn, có ngọn đèn dầu lóe ra, trong đêm đen cực kỳ chói mắt.

Động phủ phóng khoáng có ánh sáng của minh châu, có ánh lửa của đèn tường lóe lên tựa như ban ngày.

- Không ngờ tới vận may của Linh Cổ Thôn lại tốt như vậy, chiếm được một con U Hư Man Thiên báo Yêu Huyền cảnh ngũ trọng, bằng không lần này Man Hùng bộ lạc chúng ta thắng chắc!

Trong động phủ có không ít thân ảnh, khí tức hùng hồn, trong đó có cả Hùng Tam. Tâm tình thật sự không tốt, thiếu chút xíu nữa, Man Hùng bộ lạc đã chiến thắng lần này rồi.

- Lần này Hùng Chiến thu phục được Xích Liệt Cuồng Hùng, mọi người đừng quên, trong Man Hùng bộ lạc ta vẫn còn có bảo vật thích hợp với Xích Liệt Cuồng Hùng!

Trong động phủ, có một lão giả cao lớn mắt có ý cười nói, song đồng như thần lóe lên ánh sáng.

- Xích Liệt Cuồng Hùng, không sai, Man Hùng bộ lạc ta đúng là có bảo vật thích hợp!

- U Hư Man Thiên Báo chỉ có Yêu Huyền cảnh ngũ trọng mà thôi, có bảo vật, Xích Liệt Cuồng Hung thắng chắc!

- Còn bảy ngày nữa, cũng đủ rồi, ván thứ hai, chúng ta thắng chắc!

- Linh Cổ Thôn còn tưởng rằng có U Hư Man Thiên Báo, ván thứ hai này cũng có hơn nửa phần thắng! Chỉ tiếc, khà khà...

Nhất thời, mọi người ở đây dường như nhớ ra cái gì đó, trở nên hưng phấn.

Có bảo vật, Xích Liệt Cuồng Hùng sợ là đủ để chiến thắng.

- Hùng Liệt, thiếu niên ngoại lai thật mạnh như ngươi nói sao?

Đột nhiên, chỗ cao nhất của động phủ có một lão giả dáng vẻ đã lục tuần mở miệng hỏi Hùng Liệt đứng ở cuối cùng.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️