- Chúng ta thắng, trở về Thôn thôi!
- Mọi người nhất định sẽ rất vui vẻ!
Một đám người nhất thời vây quanh đám Thượng Quan Hề Vi, trùng điệp quay về, mấy vị trưởng giả của Linh Cổ Thôn cũng đều mang ý cười.
- Dịch Túc huynh đệ, nhất định đừng nên câu nệ!
Thượng Quan Nham, Thượng Quan Ngọc đi tới bên cạnh Tô Dật, rất nhiệt tình.
Mấy thiếu niên thiếu nữ khác của Linh Cổ Thôn dọc theo đường đi cũng rất hiếu kỳ đánh giá Tô Dật. Đối với thiếu niên ngoại lai này đều rất tò mò.
Đặc biệt trên đường, mấy người Thượng Quan Nham, Thượng Quan Ngọc vẫn kể lại chuyện Tô Dật cứu giúp bọn họ và đánh bại Hùng Chiến với đám thiếu niên thiếu nữ này, cộng thêm vài chi tiết thêm thắt chau chuối nữa, làm cho những thiếu niên thiếu nữ này đều rất khiếp sợ.
Trưởng giả của Linh Cổ Thôn nghe được đều âm thầm cảm động, trên đường đều đang âm thầm đánh giá Tô Dật.
Tô Dật vừa nói chuyện với mấy người Thượng Quan Ngọc, vừa âm thầm đánh giá bốn phía.
Dãy núi bao la thế ngoại đào nguyên này, bốn phía đều là khe núi lớn.
Quần sơn liên miên, núi non trùng điệp, nguy ca xanh biếc.
Thỉnh thoảng còn có thể thấy được không ít linh cầm dị th phóng qua từ trong núi rừng.
Rốt cục dưới ánh nắng chiều lập lòe, lúc màn đêm buông xuống, phía trước xuất hiện một vùng kiến trúc cổ kính, là một thôn xóm rộng bao la.
- Đã trở về rồi, Thần Phong ca, Hề Vi tỉ, nhóm bọn họ đều về rồi kia!
Cửa thôn có cự thạch liên miên cùng một cái quảng trường nhỏ, lúc này có rất nhiều thân ảnh chen chúc nhau nhìn người đang trở về thôn, nhất thời vui vẻ xôn xao.
Có một vài bé trai bé gái dáng vẻ non nớt, khuôn mặt tròn xoe bụ bẫm, hào hứng lên đón mọi người.
Còn có một vài thiếu nam thiếu nữ tuổi từ vài tuổi tới mười mấy tuổi cũng lập tức đi lên phía trước, nhiệt tình niềm nở đón người của thôn trở về.
- Ha ha, lũ ranh con, chúng ta đã trở về!
Thượng Quan Thanh Minh cười ha ha bước lên trước nhất, nhấc một đứa bé khoảng ba bốn tuổi lên cao, sau đó ôm bé gái khuôn mặt bụ bẫm trước ngực, khuôn mặt đầy râu cố rụi rụi hai cái vào gương mặt của con nhóc.
- Hì hì, Thanh Minh bá bá hư!
Đứa bé gái liên tiếp tránh né, nhưng lại rất thân mật với Thượng Quan Thanh Minh.
- Các ngươi có lười biếng không đó!
- Có tu luyện cho tốt không đó?
Mấy người Thượng Quan Hề Vi, Thượng Quan Nham cũng vui vẻ lên tiếng, hòa nhập với những thiếu nam thiếu nữ kia, nhưng vẫn có sự uy nghiêm của thân làm ca ca, tỷ tỷ.
Ngay cả Thượng Quan thần Phong khí chất sắc bén lạnh như băng lúc này cũng ngồi xuống, ôm một bé gái vào trong lòng, khuôn mặt thương yêu.
- Trời ạ, đây là U Hư Man Thiên Báo sao?
- Còn cả Hàn Ngọc Yêu Ưng nữa!
Ánh mắt mọi người cũng lập tức rơi vào U Hư Man Thiên Báo cùng Hàn Ngọc Yêu Ưng vô cùng gây chú ý cho mọi người.
Hai con Man Yêu thú khổng lồ không để người ta chú ý cũng khó.
- Không sai, chính là U Hư Man Thiên Báo cùng Hàn Ngọc Yêu Ưng!
Thượng Quan Hề Vi nói với một đám thiếu niên thiếu nữ đang giật mình, ánh mắt lập tức nhìn Tô Dật ở bên người, mắt chứa ý cười gật đầu ra hiệu.
Tô Dật vẫn một mực âm thầm đánh giá, đây chính là Linh Cổ Thông sao? Một đám người ở cửa thôn, cho dù là nam nữ già trẻ đều có khí tức không tầm thường.
Trước đó nhiều lão giả và trung niên, màu da cổ đồng, quần áo mộc mạc đơn giản, nhưng ánh mắt đều lấp lánh có thần, vô hình trung khí tức đều cực kỳ mạnh mẽ.
Thật nhiều cường giả, đây là một ngôi làng kinh khủng.
Tô Dật âm thầm nổi sóng trong lòng, cố nén sự khiếp sợ.
Đây tuyệt đối là một ngôi làng kinh khủng, chỉ nguyên khí tức tu vi Nguyên Hư cảnh tứ trọng thôi Tô Dật đã cảm thấy không ít rồi.
- Thanh Minh, thế nào?
Cửa thôn có lão giả sau khi nhìn thấy U Hư Man Thiên Báo thì ánh mắt hơi tối đi, nhìn Thượng Quan Thanh Minh hỏi, thần sắc dường như có hơi căng thẳng.
- Ván đầu tiên, thắng!
Thượng Quan Thanh Minh đặt mấy đứa nhóc xuống, gật đầu nói với lão giả mới hỏi.
- Thắng, chúng ta thắng ván đầu tiên!
Nghe vậy, mọi người có mặt đều sôi nổi, có không ít người âm thầm căng thẳng trong lòng, nhất thời thở ra một hơi.
Thắng ván đầu tiên rồi.
Mắt của rất nhiều người lóe lên sự vui mừng, nhìn ra được là rất kích động, vui vẻ.
- Hề Vi, chỗ của ta không lớn, sợ là không dàn xếp được cho Dịch Túc hiền chất, nhà ngươi thì sẽ thích hợp hơn, không bằng trước tiên dẫn Dịch Túc hiền chất tới nhà ngươi ở tạm, thế nào?
Thượng Quan Thanh Minh nhìn Thượng Quan Hề Vi, nói.
- Không thành vấn đề.
Thượng Quan Hề Vi nhìn Tô Dật, trong con ngươi có thần sắc khó khiến người ta phát giác ra, không để lại vết tích.
- Được rồi, Dịch Túc hiền chất, trước tiên ngươi theo Hề Vi đi nghỉ ngơi đã, ngày mai ta lại để Thượng Quan Nham tới dẫn ngươi đi dạo khắp nơi trong thôn.
Thượng Quan Thanh Minh cười nói với Tô Dật.
- Được.
Tô Dật gật đầu, nhìn một màn trước mắt thì trong lòng có phần xúc động. Ngôi làng ngăn cách với đời này, từng thôn dân đều rất thuần phác, sự cảnh giác âm thầm trong lòng cũng đã thả lỏng một chút.
Thượng Quan Hề Vi tiến lên dẫn Tô Dật vào trong thôn.
- Ồ, hắn là ai vậy?
- Còn có cả một gà không lông nữa.
- Con gà này có thể nướng ăn không?
...
U Hư Man Thiên Báo đi theo phía sau, trên U Hư Man Thiên Báo, Tô Thiên Tước làm người khác chú ý.
- Thanh Minh, đây là...
Nhìn Tô Dật, lão giả vừa mới hỏi cũng rất nghi hoặc.
- Một lúc nữa rồi nói, vị tiểu huynh đệ Dịch Túc này là ân nhân của Linh Cổ Thôn ta, là khách quý!
Thượng Quan Thanh Minh cắt lời của lão giả kia.
Những thôn dân của Linh Cổ Thôn ở cửa thôn nghe vậy thì càng thêm hiếu kỳ.
Tô Dật cũng không kỳ quái, một ngôi làng ngăn cách với đời như thế chưa từng có người bên ngoài tới, bản thân hắn là một người ngoài lại đột nhiên tới khiến người ta hiếu kỳ cũng là chuyện bình thường.
Đi theo Thượng Quan Hề Vi, Tô Dật vào làng.
Đây mặc dù chỉ là một ngôi làng nhưng Tô Dật cảm thấy thôn này rất lớn, nhân khẩu dường như cũng không ít.
Tô Dật cảm thấy rất hứng thú. Ngôi làng cổ kính, có rất nhiều tòa nhà đều tu sửa từ đá tảng.
Trong thôn có đại thụ che trời tựa như cây dù to, lại còn có linh cầm dị thú đi xuyên thôn, vô cùng nghênh ngang.
- Những con này đều là do thôn thuần dưỡng, chỗ này của bọn ta ngăn cách với bên ngoài, khả năng cũng có phần không giông với bên ngoài lắm
Thượng Quan Hề Vi nhìn thấu sự hiếu kỳ của Tô Dật, lập tức tiếp tục nói với Tô Dật:
- Ngươi tạm thời ở nhà của ta đi! Người nhà ta không nhiều lắm, chỉ có bà nội ta cùng ta, cũng tương đối thanh tĩnh.
- Cha mẹ ngươi đâu?
Tô Dật hơi kinh ngạc.
- Ta...
Nghe vậy, trong con ngươi của Thượng Quan Hề Vi lướt qua sự dao động, dường như sâu trong lòng có gì đó bị chạm tới.
Dừng lại một chút, vẻ mặt của Thượng Quan Hề Vi không thay đổi, khuôn mặt mang theo ý cười trả lời:
- Khi ta còn chưa sinh ra, cha ta đã rời làng đi rồi, sau khi mẹ ta sinh hạ ta thì buồn bực thành bệnh, thuốc hay châm cứu đều không có tác dụng gì, lúc ta hai tuổi đã rời khỏi thế giới này, cho nên, trong nhà cũng chỉ còn lại ta và bà nội sống nương tựa vào nhau thôi.
Nghe lời nói của Thượng Quan Hề Vi, chẳng biết tại sao trong lòng Tô Dật như bị điện giật, vô cùng rung động.
Mình từ nhỏ cũng không có cha mẹ ở bên cạnh, sống nương tựa với ông nội mà thôi.
- Xin lỗi...
Tô Dật dừng bước, mắt nhìn Thượng Quan Hề Vi, rất thành khẩn.
Cảm giác từ nhỏ không có cha mẹ người thân, Tô Dật quá rõ.
So ra, Tô Dật cảm thấy mình hạnh phúc hơn Thượng Quan Hề Vi một chút, chí ít mẫu thân mình dường như là không thể không rời đi.