Nhưng chuyện này cũng làm cho người của Liệp Hổ bộ lạc vô cùng kinh ngạc, đặc biệt là thiếu niên mặc chiến y cưỡi hổ. Lấy hiểu biết của hắn, Thượng Quan Hề Vi mặc dù không yếu nhưng so với Thượng Quan Thần Phong cũng không kém là bao.
Nhưng thực lực của Hùng Liệt cũng không yếu, dường như còn mạnh hơn khi so với Thượng Quan Hề Vi, sao lại bị thua thiệt trước mặt Thượng Quan Hề Vi như thế?
Thượng Quan Thanh Minh vẫn căm hận không ngừng, Hùng Tam cũng rất uất ức, không khỏi âm thầm trừng Hùng Liệt một cái, đều là do tiểu tử này không có chí tiến thủ.
- Thượng Quan Thanh Minh, người của Linh Cổ Thôn các ngươi lại mang người ngoài vào đây, Linh Cổ Thôn các ngươi nên cho chúng ta một câu trả lời hợp lý đi!
Mắt nhìn Thượng Quan Thanh Minh, sau đó Hùng Tam nhìn thẳng Tô Dật, rốt cuộc gã đã tìm được cơ hội rồi.
Tô Dật âm thầm run lên, cảm thấy Hùng Tam đang nhìn trộm mình.
Một người trung niên nhìn như cao lớn thô kệch của Man Hùng, khí tức rất cường đại, so với Bạch trưởng lão Hắc Sát môn thì đều mạnh hơn rất nhiều.
Người ngoài...
Ánh mắt của mọi người có mặt cũng lập tức nhìn vào Tô Dật, có hiếu kỳ, có cảnh giác.
Tô Dật âm thầm cảnh giác, nơi thần bí này dường như thật sự không có người ngoài đi vào.
- Đừng lo, ngươi là khách quý của Linh Cổ Thôn ta, Man Hùng bộ lạc cùng Liệp Hổ bộ lạc cũng không dám làm gì đâu.
Thượng Quan Vi Hề lặng yên đến bên người Tô Dật, thấp giọng nói.
Tô Dật mỉm cười, không nói gì, xem ra nơi này chính là người của Liệp Hổ bộ lạc cùng Man Hùng bộ lạc.
Tô Thiên Tước đứng trước người U Hư Man Thiên Báo, sớm đã được Tô Dật cảnh cáo không cho phép nói, cho nên cũng không nói được một lời, không nói gì.
- Trên tổ huấn lại không nói không thể mang người ngoài trở về, lần này nếu không phải là thiếu niên này, sợ là Man Hùng bộ lạc ngươi sẽ đánh lén Linh Cổ Thôn ta thành công rồi! Cho nên Linh Cổ Thôn ta mời ân nhân trở về cũng không có chuyện gì lớn.
Thượng Quan Thanh Minh hơi dừng lại, sau đó lớn tiếng nói:
- Thời gian hiện tại cũng xê xích gì nhiều, kết quả ván đầu tiên so sánh ra thì cũng đã quá rõ ràng rồi, Linh Cổ Thôn ta cuối cùng mang về được một con U Hư Man Thiên Báo Yêu Huyền cảnh ngũ trọng, lần này, Linh Cổ Thôn ta đã thắng, mọi người không có dị nghị gì chứ!
- Chuyện này...
Mấy người Hổ Bí của Liệp Hổ bộ lạc nhìn nhau, tuy sắc mặt không quá tốt nhưng dường như cũng không có ý kiến gì.
Lúc này nếu Linh Cổ Thôn không mang được con U Hư Man Thiên Báo cuối cùng này về, ván này bọn họ cũng không thắng nổi.
- Thượng Quan Thanh Minh, con U Hư Man Thiên Báo này dường như là của người ngoài này mới đúng?
Hùng Tam có ý kiến, từ trong miệng Hùng Liệt, gã biết con U Hư Man Thiên Báo này dường như là của thiếu niên ngoại lai kia.
- Buồn cười!
Nghe vậy, Thượng Quan Hề Vi quát lạnh một câu, dưới chân tăng vọt nguyên khí, thân thể mềm mại mạn diệu nhất thời bay lên, ngồi trên lưng U Hư Man Thiên Báo, tư thế hiên ngang tăng thêm phong thái động lòng người.
Rống!
U Hư Man Thiên Báo rít gào, tựa như sấm rền, một luồng uy áp hung hãn tràn ngập tứ phương.
Trước khi tới, Thượng Quan Hề Vi cũng đã dự liệu tới sẽ có kết quả như thế này, cho dù thương lượng với Tô Dật, triệt để mượn U Hư Man Thiên Báo để dùng.
Ngao ô!
Thú uy hiển hách, yêu thú bốn phía bị U Hư Man Thiên Báo ảnh hưởng, rít gào không ngừng, mắt lóe lên sự sợ hãi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt bốn phía đều trố lên nhìn, chít ít thoạt nhìn, U Hư Man Thiên Báo này thực sự đã bị Thượng Quan Hề Vi thu phục, bằng không con U Hư Man Thiên Báo này sao lại cho phép người ta ngồi lên lưng của nó như vậy được.
- Ha ha
Thượng Quan Thanh Minh cười to, nhìn thẳng Hùng Tam, nói:
- Hùng Tam, tiếp nhận sự thực đi! Ván này Man Hùng bộ lạc đã thua rồi!
- Đây chỉ là ván đầu tiên mà thôi, ván thứ hai ván thứ ba, Linh Cổ Thôn không thắng được. Ba ngày!
Sắc mặt Hùng Tam rất khó coi, trừng Thượng Quan Thanh Minh một cái rồi lập tức xoay người chào hỏi người của Man Hùng bộ lạc một tiếng rồi trực tiếp rời đi.
Hùng Tam rất rõ ràng, Hùng Chiến mặt dù thu phục được Xích Liệt Cuồng Hùng tuy đã rất mạnh nhưng đích thực là không bằng U Hư Man Thiên Báo, đây là sự thật không thể phủ nhận.
Nhưng bên người Xích Liệt Cuồng Hùng, thiếu niên mặc khôi giáp to lớn không lập tức rời đi, mắt nhìn Tô Dật, ánh mắt đánh giá rồi mở miệng hỏi:
- Ngoại lai kia, ngươi tên gì?
Sau khi thiếu niên này nói chuyện, người trong Man Hùng bộ lạc đang xoay người rời đi cũng nhất thời xoay người lại.
- Hắn là Hùng Chiến người trẻ tuổi mạnh nhất trong Man Hùng bộ lạc, ca ca ruột của Hùng Liệt, thực lực rất mạnh!
Thượng Quan Hề Vi thấp giọng nói rồi nhíu mày lại.
Tô Dật cũng sớm cảm giác được khí tức trên người Hùng Chiến, một thiếu niên như vậy quả là bất phàm, rất cường đại.
- Ta tên là Dịch Túc!
Tô Dật không để lại dấu vết, người ta đã tìm tới cửa, thì không có cách nào để né tránh. Sợ là bởi vì Hùng Liệt bị thương nên tên Hùng Chiến này mới muốn gây phiền toái.
- Hùng Chiến, ngươi muốn làm gì, nếu muốn động thủ, bây giờ ta có thể phụng bồi!
Thiếu niên mặt áo bào trắng nói, giọng nói không lớn nhưng lại giống như lợi kiếm xuất vỏ, mang theo sự sắc bén vô hình.
- Muốn giao thủ trước sao!
Mọi người có mặt đều chấn động, có người chờ mong.
Đây là Hùng Chiến cùng Thượng Quan Thần Phong đó, người trẻ tuổi mạnh nhất của Man Hùng bộ lạc cùng với Linh Cổ Thôn.
Hai người như vậy nếu như trước tiên đnáh một trận thì tuyệt đối sẽ đặc sắc, không thể bỏ qua được.
- Thượng Quan Thần Phong, bảy ngày sau ta sẽ đnáh bại ngươi trước mặt mọi người, không phải bây giờ.
Hùng Chiến mắt nhìn Thượng Quan Thần Phong, dường như cũng không quá để ý tới.
- Vậy sao, sợ là ngươi không làm được!
Thượng Quan Thần Phong nói, ánh mắt nhìn thẳng.
- Đến lúc đó thì ngươi sẽ biết, chờ xem!
Lời nói của Hùng Chiến vừa dứt thì không để ý tới Thượng Quan Thần Phong nữa, mắt tiếp tục nhìn Tô Dật, gật đầu nói:
- Dịch Túc, được, ta nhớ kỹ rồi!
Nhàn nhạt nhìn Tô Dật một cái, câu nói của Hùng Chiến dứt rồi lập tức dẫn theo Xích Liệt Cuồng Hùng, xoay người rời đi.
Vẻ mặt của Thượng Quan Thần Phong không thay đổi, mắt nhìn hướng mà Hùng Chiến rời đi, trong ánh mắt có ánh sáng như kiếm.
Những ánh mắt có mặt đều vô cùng kinh ngạc, vốn dĩ mọi người còn tưởng rằng Hùng Chiến muốn gây phiền toái, nhưng kết quả lại khiến người ta có phần ngoài ý muốn.
- Đi thôi!
Dường như không còn náo nhiệt nữa, người của Liệp Hổ bộ lạc cũng rời đi theo.
Mặt của Thượng Quan Thần Phong không đổi sắc.
- Chúng ta rốt cục cũng thắng ván đầu tiên!
- Hề Vi tỷ thật uy phong!
Nhìn Man Hùng bộ lạc và Liệp Hổ bộ lạc rời đi, thiếu niên của Linh Cổ Thôn đều sôi trào, hưng phấn không ngừng, dường như thấy được lần này đã chiến thắng rực rỡ.
- Ha ha, đa tạ vị thiếu niên anh hùng này tương trợ, chính là quý khách của Linh Cổ Thôn ta!
Thượng Quanh Thanh Minh đến bên cạnh Tô Dật, nở nụ cười tỏ ra cảm kích.
- Không đáng nhắc đến, xin tham kiến tiền bối.
Tô Dật gật đầu hành lễ.
- Cái gì mà tiền bối chứ, ta không già như vậy đâu! Tuổi của ngươi và tên nhãi Thượng Quan Nham xấp xỉ nhau, ta tên là Thượng Quan Thanh Minh, không bằng cứ gọi ta là thúc đi!
Thượng Quanh Thanh Minh cười nói, đánh giá Tô Dật với ánh mắt ôn hòa.
- Dịch Túc huynh đệ, đây là cha ta.
Thượng Quan Nham đến bên cạnh Tô Dật, sờ đầu mình rồi nói với Tô Dật. Thượng Quan Thanh Minh chính là cha của gã.
Tô Dật hơi sửng sốt rồi lập tức cười, đối với đôi cha con này đều rất có hảo cảm, cũng không hề nhăn nhó gì, nhìn Thượng Quan Thanh Minh nói:
- Vậy tiểu tử sẽ không khách khí nữa, tham kiến Thanh Minh thúc.
- Ha ha, tốt, sắc trời đã tối, chúng ta đi về trước đi!
Thượng Quan Thanh Minh cười ha ha một tiếng, hôm nay ván đầu tiên thắng lợi, tâm tình dường như cực kỳ tốt.