Man Thành.
Mặt trời vừa hiện, đám mây nhẹ trôi.
Trên đường đi rộng rãi, mới sáng sớm bóng người đã như dệt.
Hai bên cửa hàng phồn hoa, trên đường phố không ngừng truyền đến âm thanh vui cười.
Gần đây Thánh Sơn tới Man Thành chọn lựa đệ tử, việc quan trọng như thế này làm cho toàn thành cực kỳ náo nhiệt, rất nhiều người trẻ tuổi đều ma quyền sát chưởng, nóng lòng muốn thử.
Vô số thiếu niên ăn mặc chỉnh tề xuất hành, lộ ra anh tuấn tiêu sái, cảm thụ được nữ tử bốn phía không ngừng ném đến ánh mắt si mê, tuy ra vẻ nhìn không chớp mắt, nhưng trong lòng lại mừng thầm không thôi.
Hí hí...
Đột nhiên đường đi bạo động, dòng người phun trào, một đám ngựa đen cao to lao nhanh đến, vó ngựa hất bụi, mặt đất lắc lư, trên lưng đều là bóng người khí thế không tầm thường.
Những hắc mã kia cao to, thân thể cường tráng, giống như tràn ngập lực lượng cường đại, toàn thân bao trùm lân phiến màu đen, cảm nhận giống như kim loại, càng lộ ra mạnh mẽ bất phàm.
- Oa, là Hắc Thiết Long Mã, phía trước là công tử Tống gia Tống Vô Cầu!
- Tống Vô Cầu công tử thật tuấn tú!
- Còn có Bạch Ngọc Lang Kỵ, phía trước là Mạc Bất Phàm công tử!
- Thanh Linh Yêu Hổ cũng xuất hiện, Hạ Tam công tử cũng tới!
- ...
Phía sau còn có Lang thú toàn thân trắng như tuyết, hình thể mạnh mẽ cường tráng, còn có con hổ màu xanh, khí tức hung hãn.
Mọi người huyên náo, tọa kỵ mạnh mẽ để mặt đất chấn động,
Ba đội ngũ khí thế hung hãn, đi đầu đều là một thiếu niên bộ dáng ước chừng mười lăm mười sáu tuổi.
Tuy ba thiếu niên kia tuổi tác không lớn, nhưng khí chất đều rất bất phàm.
Hình như lúc này ba thiếu niên đều đang chạy tới nơi nào đó, thần sắc vội vàng, còn mang theo vẻ bực tức.
Sau lưng ba thiếu niên đi theo không ít công tử thiếu gia trẻ tuổi, khí chất bất phàm, ăn mặc ngăn nắp, xem ra đều là người có thân phận.
- Tống Vô Cầu công tử, Mạc Bất Phàm công tử, Hạ Tam công tử, bất kỳ ai coi trọng ta, vậy thì hạnh phúc chết ta rồi!
Một thiếu nữ cười mị mị, ánh mắt mê ly.
- Ngươi quên đi, lấy thân phận của đám người Tống Vô Cầu công tử, sao có thể coi trọng ngươi, nghe nói đám người Tống Vô Cầu công tử đều đã thành công Trúc Cơ, sắp đi Thánh Sơn tu hành rồi!
Một thiếu niên trong mắt tràn đầy hâm mộ, nếu như hắn cũng có thể trở thành võ giả, đi vào Thánh Sơn trong truyền thuyết, đến lúc đó những tiểu cô nương của Man Thành này, khẳng định cũng sẽ truy ở sau lưng hắn, mặc hắn chọn lựa.
Ở cuối phố, một bóng người gầy gò dựa lưng vào góc tường, là một thiếu niên bộ dáng mười lăm mười sáu tuổi.
Thiếu niên mặc trường bào bằng vải thô, ở trên thân thể gầy gò lộ ra vẻ dài rộng, trên áo choàng còn thủng mấy lỗ.
Đối với trang phục của mình, thiếu niên lại không để ý chút nào, trong miệng bất cần đời ngậm một cọng cỏ dại.
Nhìn đội người ngựa kia nghênh ngang rời đi, lại liếc qua những thiếu nữ mê trai ở hai bên đường phố, cọng cỏ trong miệng thiếu niên hơi giương lên, ánh mắt có vẻ khinh thường, nhếch miệng nói nhỏ:
- Như vậy cũng bảo đẹp trai, nếu như lúc đầu tiểu gia còn ở lại Man Thành, thì những tiểu hài tử này tính là cái gì.
- Ngươi nói mới sáng sớm Hạ Tam công tử, Mạc Bất Phàm công tử, Tống Vô Cầu công tử… đi đâu vậy?
Có người nghi hoặc, nhiều nhân vật phong vân của Man Thành như vậy, bình thường gặp một cái cũng khó, ngày hôm nay lại cùng nhau xuất hiện, thần sắc còn vội vàng, khiến người ta không hiểu.
- Thánh Sơn khảo hạch, còn tới ba ngày nữa mới bắt đầu nha!
- Đây là phương hướng ra khỏi thành, chẳng lẽ đám người Hạ Tam công tử muốn ra khỏi thành sao?
Trên đường phố nghị luận ầm ĩ, nhiều nhân vật phong vân xuất hành như vậy, thật rất làm người khác chú ý.
- Ba năm, ba năm đã qua, ta biết, ta biết đám người Hạ Tam công tử đi nơi nào?
Đột nhiên có người lớn tiếng nói, mặt mũi tràn đầy kích động, giống như nhớ tới sự tình gì, nhất thời hấp dẫn vô số ánh mắt.
- Ba năm, ta cũng nhớ rồi, ngày hôm nay là ngày tai tinh kia trở về!
- Trời ạ, tai tinh kia thật muốn trở về sao, toàn bộ Man Thành lại phải vĩnh viễn không có ngày an bình!
- Hắn đâu chỉ là tai tinh, còn là đại sắc ma biến thái.
- Ai, đại sắc ma biến thái kia lớn lên rất đẹp trai, chỉ là đáng tiếc…
- Hừ, tai tinh kia cũng phải có mạng trở về mới được, ở trong Man Yêu Sâm Lâm ba năm, sợ là đã chết chắc!
- Khó trách Hạ Tam công tử, Tống Vô Cầu công tử, Mạc Bất Phàm công tử… đều xuất hiện, đây là muốn đi cửa thành chặn tai tinh kia!
- Toàn bộ công tử thiếu gia của Man Thành, ở ba năm trước đều lấy máu thề, một khi tai tinh kia còn có thể sống trở về Man Thành, thì tuyệt đối không cho tai tinh kia còn sống vào thành!
- Xem ra mặc kệ tai tinh kia có thể sống sót ở trong Man Yêu Sâm Lâm hay không, sợ là cũng sẽ chết chắc!
Mọi người sôi trào, vô luận nam nữ lão ấu, giờ phút này toàn dân tham dự, nhao nhao chạy tới cổng thành xem náo nhiệt.
Nhìn đám người sôi trào cuồn cuộn kia, Tô Dật rất bất đắc dĩ.
Không phải là hôn nha đầu kia một cái sao, thuận tiện bóp… ừm mà thôi, mình lại thành chuột chạy qua đường người người kêu đánh.
Nếu không phải nha đầu kia ở bên đường đánh mình một trận, mình cũng không nhàn rỗi đến chơi mê dược nha, ai không có thời điểm trẻ tuổi không hiểu chuyện.
Lại nói, mình cũng bảo phụ trách tới cùng, còn muốn thế nào nữa.
- Tiểu nha đầu kia mới thật sự là tai họa, hồng nhan họa thủy, một chút cũng không sai.
Tô Dật âm thầm nói, vì chút chuyện nhỏ này, Mạc Bất Phàm, Hạ Tam, Tống Vô Cầu lại lấy máu thề, từ xưa hồng nhan họa thủy thật là một chút cũng không sai.
- Lười chấp nhặt với một đám tiểu hài tử.
Tô Dật đứng dậy, áo choàng lắc lư, cọng cỏ dại trong miệng theo hớp nước miếng bay ra ngoài, huýt sáo, nghênh ngang rời đi.
Có mấy thiếu nữ đi ngang qua, ánh mắt rơi vào trên người Tô Dật, thấy hắn quần áo rách rưới lam lũ, vốn muốn tránh ra thật xa, có điều gặp khuôn mặt kia, lại không tự chủ được nhìn nhiều vài lần.
Bộ dáng mười lăm mười sáu tuổi, giờ phút này Tô Dật so với ba năm trước đã cao hơn không ít.
Lại thêm ba năm ma luyện giống như địa ngục, tuy khuôn mặt Tô Dật không trắng nõn, nhưng ngũ quan lại cực kỳ lập thể, mày kiếm, đôi mắt sáng ngời, thân hình nhìn như gầy gò, nhưng thân thể thẳng tắp, da thịt cổ đồng, áo choàng lam lũ che không được khí chất đặc biệt kia.
Loại khí chất này rất phức tạp, có chút ngạo, có chút tà, giống như đến từ thực chất.
- A, người này thật tuấn tú, chỉ là hơi rách rưới.
- Tại sao ta cảm giác, tên này có chút giống tai tinh kia nhỉ.
Mấy thiếu nữ đi qua bên người Tô Dật, cúi đầu nghị luận.
- A, người đâu, sao đột nhiên không thấy?
Nhưng khi mấy thiếu nữ kia muốn quay đầu xác nhận, chỉ thấy thân ảnh kia đã biến mất không còn tăm hơi, không khỏi nghi hoặc, còn cho là mình hoa mắt.
Tô gia.
Một trong năm đại gia tộc của Man Thành.
Chúc, Tô, Hạ, Tống, Liễu, đây là ngũ đại gia tộc cao cấp nhất của Man Thành, cũng là năm gia tộc tu võ.
Ở thế giới cường giả vi tôn, võ đạo hưng thịnh này, ngũ đại gia tộc cũng là người thủ hộ trăm ngàn năm qua của Man Thành.
Chức thành chủ của Man Thành từ trước đến nay luôn ở trong năm đại gia tộc thay phiên luân chuyển, chỉ là gần trăm năm nay, vị trí thành chủ lại một mực rơi vào tay Liễu gia.
Tô gia, một trong năm đại gia tộc của Man Thành, đời đời tu võ, từng đi ra không ít cường giả.
Cho dù là hiện nay, nói tới Tô gia Tô Vân Thiên, toàn bộ Man Thành đều tâm sinh kính sợ.
Truyền ngôn hai mươi năm trước, cường địch trong Man Yêu Sâm Lâm xâm phạm, muốn chiếm Man Thành, các đại gia tộc ra sức chống lại.
Thời điểm song phương huyết chiến khó phân thắng bại, lúc ấy Tô lão gia tử Tô Vân Thiên đã qua tuổi sáu mươi, suất lĩnh một đội tinh binh của Tô gia mở ra một con đường máu, chém đầu thủ lĩnh địch quân ở dưới kiếm.
Nhấc lên trận chiến kia, toàn bộ Man Thành còn rõ mồn một trước mắt, Tô gia cũng bởi vậy thanh danh càng sâu, được cả Man Thành tôn kính.
Thế nhưng mười lăm năm trước, từ ngày Tô Dật xuất sinh bắt đầu, hết thảy bắt đầu có chút thay đổi.
Mà ở ba năm trước, Tô Dật làm ra một việc, rốt cục khiến toàn bộ Man Thành không cách nào nhẫn nại, thành chủ Liễu Vân Dương càng nổi trận lôi đình.
Cuối cùng Tô Vân Thiên mặt dày mày dạn ra mặt bảo vệ cháu trai, lúc này mới đè sự tình kia xuống.
Tô gia nhân khẩu đông đảo, kiến trúc liên miên giống như cung điện, to lớn tráng lệ.
Nhưng ngày hôm nay, trước cổng chính Tô gia lại xuất hiện không ít bóng người trốn trốn tránh tránh.
Những bóng người này đều nhìn chằm chằm đại môn Tô gia, giống như giám thị cái gì, con mắt không nháy một cái, sợ để lọt thứ gì.
Hí hí...
Cửa chính Tô gia, một đội nhân mã khí thế sắc bén, động tác chỉnh tề, cưỡi tọa kỵ toàn thân đỏ sậm, hình thể tráng kiện, như hổ như sư lao nhanh rời đi.
Trên tọa kỵ là hộ vệ của Tô gia, ánh mắt sắc bén lộ ra tự hào và ngạo khí.
Lấy địa vị của Tô gia ở Man Thành, thân là hộ vệ Tô gia, tự nhiên có cảm giác tự hào nhiều hơn thường nhân.
- Nhanh lên, bằng không sẽ xảy ra phiền phức.
Người dẫn đầu đội hộ vệ là một đại hán hơn bốn mươi tuổi, thân hình tráng kiện, khí thế hung hãn, vừa nhìn liền biết là người trải qua chiến trường đổ máu, bằng không không có loại khí thế kia được.
Đại hán này xác thực không phải nhân vật đơn giản, tên Tô Bách Hàn, tuy không phải con cháu huyết mạch Tô gia, nhưng ở Tô gia địa vị lại không thấp, ở trong Man Thành cũng là nhân vật nổi tiếng.
Hai mươi năm trước, trong đội tinh binh theo Tô lão gia tử giết ra Man Thành, thì có Tô Bách Hàn.
- Hàn gia, sao gia tộc phái chúng ta đi đón vị kia, nếu thật xảy ra chuyện, lấy thân phận của chúng ta, sợ là cũng không trấn được đám người Mạc Bất Phàm, Tống Vô Cầu.
Sau lưng Tô Bách Hàn, một đại hán điều khiển tọa kỵ, thần sắc nghi hoặc không hiểu, mở miệng hỏi.