Thần Đạo Đế Tôn

Chương 94: Thẹn quá hóa giận

Chương Trước Chương Tiếp

Tần Trần giả hư giả thật làm một đống lớn, còn giả trang bí hiểm ở trước mặt gã. Ngay cả Khương Vinh đại sư cũng đã nói thúc thủ vô sách, tên khốn này làm sao có thể có biện pháp gì được?

- Hừ, ta biết ngay ngươi nhất định là đang gạt người mà!

Trử Phương Chính quát:

- Cái gì mà cô đọng Thối Thể Đan? Ngưng luyện ra Lục Diễm Thảo là có thể làm cho Diệp phu nhân tỉnh lại sao? Đùa gì thế!

- Gióng trống khua chiêng, đúng là chuyện lạ, ta thấy ngươi căn bản là không nắm chắc chút nào, hoàn toàn là làm bừa.

Lúc này sắc mặt của Trử Phương Chính đỏ lên. Gã đã nghẹn tức đầy bụng. Trước đó phải nhẫn nại, nhưng bây giờ, Tần Trần đã thi triển xong, Cốc Nguyệt Hàn vẫn nằm trên giường, không nhúc nhích, căn bản không có gì thay đổi cả. Tiểu tử này hiển nhiên là diễn mà thôi, căn bản không nắm chắc chút nào.

Nhìn dáng vẻ chó cùng rứt giậu của Trử Phương Chính, ánh mắt của Tần Trần cổ quái.

- Sao lại nhìn ta như vậy?

- Nếu ta là ngươi...

Tần Trần cười nói:

- Ta sẽ chờ một chút, không phải nhảy ra như thế này, dù sao...

- Các ngươi đang làm gì vậy?

Tần Trần còn chưa nói xong, một giọng nói đột nhiên vang lên. Mềm mại dễ nghe, mang theo một tia từ tính làm người nghe cảm thấy rất thoải mái.

- Mẹ!

- Nguyệt Hàn!

Đột nhiên, Diệp Thông Nguyên cùng Diệp Tử Khanh đều kích động. Trên giường, thân ảnh đang đưa lưng về phía Tần Trần lúc này chậm rãi ngồi dậy. Chính là Cốc Nguyệt Hàn! Thời khắc này, sự yếu ớt trên mặt Cốc Nguyệt Hàn đã biến mất, thay vào đó là mị lực duyên dáng sang trọng thành thục, phong vận như trước động lòng người.

- Diệp... Diệp phu nhân!

Nhìn thấy Cốc Nguyệt Hàn đứng dậy, thần thái dung mạo rực rỡ hẳn lên, Trử Phương Chính tức thì ngây người.

- Trử Phương Chính!

Tần Trần mỉm cười, một tay chắp về phía sau, một tay giơ ở trước người, thản nhiên nói:

- Nên thực hiện lời hứa của ngươi, hình như là... Quỳ xuống đất dập đầu, tôn ta là Tần đại sư?

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Trử Phương Chính tái đi.

- Không thể nào!

Lúc này Trử Phương Chính quát:

- Nhất định là ngươi đã dùng tà thuật kích phát độc tố trong thân thể của Diệp phu nhân làm nó thu liễm lại hoàn toàn, làm tiêu hao toàn bộ sức sống của Diệp phu nhân!

- Là sao?

Tần Trần lần nữa hỏi, lắc đầu.

- Ta cảm giác độc tố lan tràn trong thân thể... Đúng là đã biến mất rồi!

Cốc Nguyệt Hàn không biết nguyên do thế nào, kinh ngạc nói.

Cơ thể của bà, bà đương nhiên là tinh tường nhất. Độc tố vốn dĩ đang khốn nhiễu thân thể bà ta, hiện tại đã biến mất. Đây là chuyện rất dễ phát hiện ra.

- Không thể, không thể... Làm sao có thể thế được...

Trử Phương Chính đã hoàn toàn ngây ngốc. Chuyện này căn bản là không thể.

- Được, chuyện đến đây là kết thúc!

Tần Trần lần nữa cười nói:

- Trử Phương Chính, ngươi nên... thực hiện lời hứa của ngươi rồi.

Trong giây lát, nhìn khuôn mặt tươi cười của Tần Trần, Trử Phương Chính cáu giận tột cùng.

- Là ngươi! Nhất định là ngươi dùng mánh khoé lừa gạt.

Tức thì, Trử Phương Chính vung bàn tay lên, ngũ chỉ chộp về phía trước, chụp thẳng vào Tần Trần. Khí tức hung mãnh mênh mông tỏa ra, khí tức cường liệt uy mãnh làm cho người cảm giác giống mặt trời chói chang giữa trưa hè. Ngũ chỉ được bao trùm hỏa diễm sâm nghiêm khiến người ta không có cách nào tới gần.

- Cẩn thận!

- Cẩn thận!

- Cẩn thận!

Dường như là trong nháy mắt, ba người Khương Vinh đại sư, Diệp Thông Nguyên cùng với Thánh Đăng Phong lập tức bay tới muốn ngăn Trử Phương Chính đang cản thẹn quá hóa giận. Vốn dĩ sau khi nghe Tần Trần nói chuyện một buổi, Khương Vinh đại sư coi hắn giống như tông sư, bị thuyết phục hoàn toàn, lần này lại nhìn thấy Tần Trần thi triển đan thuật, diệu thủ hồi xuân, trong lòng sớm đã như gặp tri kỷ.

Còn Diệp Thông Nguyên sao có thể trơ mắt nhìn ân nhân cứu mạng của phu nhân mình bị giết trước mặt mình được? Còn Thánh Đăng Phong càng khỏi phải nói. Đan thuật của Tần Trần quá lợi hại, kiến thức phi phàm, ở Bắc Minh đế quốc thêm một ngày, gã cùng với Thánh Tâm Duệ đều có thể có được sự tăng trưởng cực lớn.

Càng không cần phải nói, hiện tại ngay cả Khương Vinh đại sư cũng phải nhìn Tần Trần với cặp mắt khác xưa. Ba người đều không thể để Tần Trần bỏ mình được. Nhưng Trử Phương Chính sớm có chuẩn bị, cách Tần Trần rất gần, lại thêm việc ra tay bất ngờ, trong chớp nhoáng này, ngay cả ba người có thực lực nổi bật cũng không kịp ngăn cản. Thấy cảnh này, Tần Trần lại đột nhiên nói.

- Xem ra, Thiên Hỏa linh tinh, ngươi quả nhiên là để lại tự mình tu luyện.

Lắc đầu, Tần Trần thở dài nói:

- Cần gì phải vậy chứ? Vốn chỉ cần dập đầu, gọi ta là một tiếng Tần đại sư thì... có thể sống thêm một thời gian rồi!

Ầm... Sau một khắc, trong giây lát, Tần Trần chỉ ngón tay ra, linh khí ngưng tụ thành một dấu tay. Dấu tay đó nổ vang giữa bàn tay của Trử Phương Chính. Chuyện này? Thấy cảnh này, tất cả mọi người như đang nằm mơ. Trử Phương Chính dầu gì cũng là một vị cao thủ Linh Thai kỳ, Tần Trần chỉ có cảnh giới Linh Hải cảnh lại có thể tùy ý ứng phó như thế, đơn giản là muốn chết!

Chỉ là, tất cả chuyện xảy ra chỉ trong giây phút ngắn ngủi. Sau một khắc, cảnh tượng khiến người ta kinh ngạc lần nữa xuất hiện. Tần Trần tùy ý chỉ một cái, nhưng tiếng ầm ầm vang lên, Trử Phương Chính vốn có dáng vẻ bệ vệ lại bị hỏa diễm bao chùm giữa lòng bàn tay vọt lên, trong nháy mắt tràn ngập toàn thân.

- A...

Tiếng kêu thảm thiết tức thì vang lên, thân thể của Trử Phương Chính dưới một chỉ điểm của Tần Trần bị bốc hỏa diễm toàn thân.

- Thiên Hỏa linh tinh, dù cho chỉ là uy lực của một nửa viên cũng không thể cứ thế cắn nuốt như cách ngươi làm được, câu nói dẫn lửa thiêu thân ngươi cho rằng chỉ là bịa đặt sao?

Tần Trần vỗ vỗ tay, bình tĩnh nói:

- Vốn chỉ muốn ngươi quỳ xuống dập đầu thì sẽ để cho ngươi sống thêm mấy tháng, hiện tại thôi đi.

Tiếng chít chít không ngừng vang lên, không lâu sau, thân ảnh của Trử Phương Chính chỉ còn lại một đống tro bụi, hoàn toàn biến mất. Thấy như vậy, Khương Vinh đại sư, Diệp Thông Nguyên cùng với Thánh Đăng Phong vẫn duy trì động tác chuẩn bị xuất thủ, nhưng mỗi người đều ngây ngốc tại chỗ. Đây là... tình huống gì?

Duy chỉ có Diệp Tử Khanh, lúc này trên vẻ mặt lãnh đạm tỏ ra kinh ngạc, nhưng nhiều hơn là quan tâm tới an nguy của mẫu thân mình.

- Công tử!

Diệp Tử Khanh hỏi:

- Mẫu thân của ta... thật sự không sao nữa sao?

Nghe thế, Tần Trần xoay người lại. Một mẹ một con thật sự là tư sắc xinh đẹp nhất đẳng, hơn nữa một người thì thành thục, một người thì ngây ngô. Tần Trần lần nữa nói:

- Còn một bước cuối cùng nữa!

Tần Trần nói xong thì nhìn mọi người, nói:

- Các ngươi tạm thời đi ra ngoài đi.

Đi ra ngoài? Nghe thế, mấy người đều ngẩn ra, Tần Trần lại muốn làm gì à? Nhìn mọi người vẫn không nhúc nhích, Tần Trần lần nữa nói:

- Chỉ cần Tử Khanh cùng Diệp phu nhân ở lại là được, người còn lại toàn bộ đi ra ngoài!

Nghe vậy, mặc dù Diệp Thông Nguyên lo lắng nhưng vẫn đi ra ngoài. Bên trong gian phòng an tĩnh lại. Mà lúc này, bên ngoài phòng, Diệp Thông Nguyên cùng Thánh Đăng Phong vẫn chưa hết khiếp sợ vì chuyện vừa rồi.

Rốt cuộc Tần Trần đã làm như thế nào? Trử Phương Chính là cao thủ Linh Thai kỳ, cứ như vậy bị... làm thịt? Điều này thật sự là khó làm người ta tiếp thu được! Linh Hải cảnh dễ dàng tiêu diệt một gã vũ giả Linh Thai kỳ, chuyện này làm người ta vô cùng kinh hãi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️