Sau tiếng thịch vang vang lên, đại địa xuất hiện từng vết nứt, mặt đất đột nhiên lan tràn vết nứt, tiếng vỡ tan rầm rầm vang lên. Hai tượng đất mặc áo giáp chui ra từ dưới nền đất. Không sai, tượng đất! Giống như sĩ binh điêu khắc từ bùn đất, hai bóng người đột nhiên xuất hiện. Giống như Tượng Binh Mã xé đất sống dậy, lúc này, mỗi người cầm trường thương xông lên.
Loại tốc độ đó nhanh vô cùng, hai thân ảnh Tượng Binh Mã trong nháy mắt đã tới gần hai vị Linh Trận Sư Liễu Hàm cùng Chiêm Hạo! Hai tiếng phụt phụt vang lên. Ngực của hai gã Linh Trận Sư bị trường thương xuyên thấu, khó tin nhìn máu tươi đang chảy xuống từ ngực mình.
- Tại sao có thể như vậy?
Hai người đến chết vẫn không thể tin được. Tần Trần thi triển ra thứ quỷ gì, vậy mà lại triệu hồi ra hai Tượng Binh Mã mạnh mẽ từ dưới lòng đất tấn công bọn họ. Căn bản không có bất luận thời gian phản ứng nào. Bang bang... Hai bóng người ngã xuống đất, hai thân ảnh Tượng Binh Mã vọt thẳng vào trong Linh Trận, mang Diệp Tử Khanh cùng Lăng Tiểu Phỉ ra.
- Tần Trần ca ca...
- Không có việc gì chứ?
Nhìn hai người, ánh mắt của Tần Trần hơi hơi hòa hoãn.
- Thật xin lỗi!
Diệp Tử Khanh cúi đầu xấu hổ nói. Tần Trần chỉ bảo nàng bảo hộ Lăng Tiểu Phỉ, có ai ngờ kết quả sau cùng lại phải để cho Tần Trần bảo vệ hai người.
- Không sao cả!
Tần Trần cười nhạt nói:
- Bọn người kia ta muốn xem, bọn họ là ai!
Ánh mắt của Tần Trần sáng lên, nhìn về phía thủ lĩnh hắc y nhân.
- Rút lui, rút lui!
Thấy cảnh này, thủ lĩnh hắc y nhân khuôn mặt tái đi, cái trán vã mồ hôi. Hai vị Linh Trận Sư nhất cấp đã bị Tần Trần giết, lần này, không ai có thể ngăn cản tên khốn này nữa. Hơn nữa hai Tượng Binh Mã chiến sĩ mới xuất hiện mạnh m tới vô lý.
- Chạy thoát được ư?
Lúc này Tần Trần ngồi xổm trên đất, hai tay lần nữa vỗ, từng Linh Ấn dọc theo mặt đất, biến mất. Bang bang... Trong giây lát, lại thêm hai thân ảnh Tượng Binh Mã phá đất mà ra. Tiếng thùng thùng vang lên, thân ảnh của thủ lĩnh hắc y nhân một chiến sĩ bắt lại, ném ngược. Phịch một tiếng, ngã sấp xuống chân Tần Trần. Khăn che mặt rơi ra.
- Tề Đông Minh!
Nhìn thấy gò má thất kinh đó, Diệp Tử Khanh ngẩn ra.
- Ngươi biết?
- Ừ, trong đế đô Bắc Minh có mấy trăm ngàn người Cấm Vệ Quân, có mấy vị thống lĩnh, phụ thân hắn chính là một trong những thống lĩnh Cấm Vệ Quân!
- Phụ thân hắn tên là Tề Uy, nghe nói đã âm thầm gia nhập vào... Lục hoàng tử Minh Triệt!
Tần Trần nghe thế thì khuôn mặt phát lạnh. Minh Triệt! Ầm... Tần Trần đạp thẳng lên ngực Tề Đông Minh, ục một tiếng, máu tươi mang theo nội tạng đều phun ra.
- Ám sát ta?
Tần Trần cúi đầu nhìn Tề Đông Minh, cười nhạt nói:
- Minh Triệt không khỏi quá khinh thường ta!
Dứt lời, chân của Tần Trần thêm nặng.
- Ngươi... Ngươi làm sao có thể triệu hồi được Huyền Minh vệ đã chết?
Sắc mặt của Tề Đông Minh hoảng sợ nói:
- Huyền Minh vệ chính là hộ vệ năm đó Hoàng đế đầu tiên của Bắc Minh đế quốc - Minh Uyên hoàng đế tự thân kiến tạo, đánh đâu thắng đó; Không gì cản nổi, ngươi làm sao lại...
- Ngươi không cần biết!
Tần Trần đạm mạc nói:
- Ngươi chỉ cần biết, ngươi phải chết, là được!
- Ngươi ngươi ngươi... Ngươi không thể giết ta!
Tề Đông Minh quát lên:
- Ta chính là nhi tử của Tề Uy thống lĩnh, bách phu trưởng Cấm Vệ Quân...
Phụt... Nhưng, câu nói của Tề Đông Minh còn chưa nói xong, Tần Trần đã đạp thẳng một cước. Máu tươi tóe ra, sắc mặt của Tần Trần không thay đổi, chỉ là trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh giá mà thôi.
Còn lại, lần lượt từng bóng người nháo nhào chạy trốn, nhưng bốn Tượng Binh Mã truy đuổi, bọn họ không thoát nổi. Giữa sân, vị máu tươi dần dần lan tràn. Trong mắt Tần Trần lóe lên sát cơ. Minh Triệt, hắn không muốn giết, cũng không phải lo sợ gì mà là người này hắn không đành lòng giết. Người kiến tạo nên Bắc Minh đế quốc chính là một trong những đồ tôn mà khi hắn còn là Cửu U đại đế yêu thương nhất – Minh Uyên.
Hoàng thất Bắc Minh chính là hậu đại của Minh Uyên, mặc dù không ra gì nhưng cũng đang bảo vệ cơ nghiệp, hắn cũng không muốn quản nhiều. Nhưng bây giờ, lần một lần hai, quá tam ba bận. Minh Triệt đã động tới ranh giới cuối cùng của hắn. Diệp Tử Khanh nhìn bốn thân ảnh tượng binh mã trở về, thản nhiên nói:
- Nghe đồn, năm đó người đầu tiên đảm nhiệm vị trí hoàng đế của Bắc Minh đế quốc tên là Minh Uyên, sư phụ là Thanh Vân tôn giả.
- Mà Thanh Vân tôn giả, có người nói chính là đồ đệ của Cửu U đại đế!
- Nói cho cùng, Minh Uyên hoàng đế chính là đồ tôn của Cửu U đại đế, mà có người nói, năm đó khi Bắc Minh xây thành, Cửu U đại đế thương yêu đồ tôn của hắn nên xuất ra không ít lực, kiến tạo một trận pháp!
- Trận pháp này tên là Huyền Minh đại trận, có thể triệu hồi Huyền Minh vệ tác chiến, uy lực của trận pháp vô cùng mạnh mẽ, có thể bảo đảm cho Bắc Minh đế quốc, cho dù chỉ còn lại Bắc Minh thành vẫn sẽ không bị diệt!
- Hơn nữa theo lời đồn, Huyền Minh đại trận không chỉ có ở đây...
- Ngươi cũng nói là lời đồn...
Lúc này Tần Trần cũng cười nhạt nói, cắt đứt Diệp Tử Khanh. Nhưng lúc này, Diệp Tử Khanh cũng hồn nhiên nhìn không thấu Tần Trần. Tượng Binh Mã Huyền Minh vệ xuất hiện, quá mức quỷ dị. Bàn tay của Tần Trần vung lên, bốn bóng người kia từ từ tiêu tán, hoàn toàn không thấy nữa. Đại địa lúc này liền lại, bốn bóng người dường như cho tới bây giờ chưa hề xuất hiện vậy. Bá bá bá... ngay lúc này, từng tiếng xé gió đột nhiên vang lên. Diệp Tử Khanh nâng kiếm nhìn về phía trước, cẩn thận.
- Tần huynh!
Thánh Tâm Duệ dẫn theo mười mấy người lập tức tới nơi, nhìn thấy Tần Trần bình yên vô sự tức thì thở phào một cái. Ở bên cạnh, Thánh Đăng Phong khí thế bàng bạc, đằng đằng sát khí, cẩn thận nhìn chằm chằm bốn phía. Phịch một tiếng, cả người Thánh Tâm Duệ rung lên, đầu bị đập một quyền.
- Hỗn tiểu tử, tiểu tử ngu xuẩn, óc heo!
Thánh Đăng Phong hùng hùng hổ hổ nói:
- Ban ngày lão thất phu Từ Viễn Sơn muốn động thủ với Tần công tử, ngươi không biết sao? Muộn như thế lại để Tần công tử trở về một mình!
- Ta thấy ngươi ngứa da đây mà!
Thánh Đăng Phong đánh từng quyền một không chút lưu tình, chỉ chốc lát, mặt mũi của Thánh Tâm Duệ đã bầm dập.
- Cha, ta sai rồi...
Thánh Tâm Duệ vô cùng ủy khuất, rõ ràng là Tần Trần không cho gã đưa về.
- Được rồi!
Lúc này Tần Trần nhíu mày nói:
- Xử lý những thi thể này đi!
Lần này, Minh Triệt vận dụng quan hệ Cấm Vệ Quân muốn giết hắn, vậy những người này biến mất, Minh Triệt cũng sẽ không dám lớn tiếng nói gì.
- Mối thù này, Minh Triệt, ta nhớ rồi!
Ngữ khí của Tần Trần càng thêm lạnh nhạt. Thấy hai gò má lạnh lùng của Tần Trần, Thánh Tâm Duệ biết xảy ra đại sự rồi. Đừng nói là hoàng tử, cho dù là hoàng đế Tần Trần cũng dám giết! Bịch một tiếng.
- Diệp tiểu thư!
Thánh Tâm Duệ sửng sốt. Diệp Tử Khanh khuôn mặt tái đi, thân thể mềm nhũn ngã xuống đất. Tần Trần vội vàng tiến lên đỡ, nhìn sắc mặt của nàng thì hơi biến sắc:
- Trúng độc rồi