Nghe thế, sắc mặt của Diệp Tử Khanh trở nên hồng hồng. Dường như Tần Trần đã sớm phát hiện ra chuyện không ổn. Chỉ có điều mình với cảnh giới Linh Hải cảnh tứ trọng lại phản ứng chậm hơn so với hắn. Hai tay của Tần Trần chắp phía sau, nhìn về phía trước, chậm rãi nói:
- Đã đến, vậy xuất hiện đi!
- Hơn nửa đêm không về nhà ôm vợ con ngủ lại đi bộ trong đêm gió rét này, hẳn không phải là vì thưởng nguyệt chứ?
Tiếng xé gió vang lên, lần lượt từng bóng người xuất hiện trên đường cái, gắt gao bao vây ba người Tần Trần lại.
- A...
Thấy mấy bóng người lắc lư, Lăng Tiểu Phỉ tức thì quát to một tiếng.
- Đừng sợ!
Tần Trần an ủi:
- Chỉ là vài hạng người chuột cẩu mà thôi, không cần lo lắng!
- Ừ!
Lăng Tiểu Phỉ gật đầu, tới gần Tần Trần.
- Hắc hắc, tiểu tử thối, chết đã đến nơi rồi còn ở đó mà mạnh miệng!
Một tiếng nói hơi khàn khàn từ từ vang lên. Giữa mười mấy thân ảnh, một người cầm đầu mặc hắc sắc chiến giáp, mặt mang khăn che mặt, nhìn ba người Tần Trần. Diệp Tử Khanh rút trường kiếm ra, lạnh lùng nói:
- Nơi đây là Bắc Minh thành, các ngươi nửa đêm đi ám sát, đã cân nhắc hậu quả chưa?
- Diệp tiểu thư!
Người đầu lĩnh kia cười hắc hắc nói:
- Ngươi quốc sắc thiên tư, đi theo tên tiểu tử thối này làm gì? Chỉ cần Diệp tiểu thư ngươi rời khỏi nơi đây, chuyện ở đây cam đoan không có chút liên quan gì tới ngươi!
Nghe vậy, Diệp Tử Khanh tiến lên một bước, trên trán từ từ ngưng tụ sát khí.
- Thôi thôi, đã như vậy, ta cũng chỉ có thể bẻ hoa ngắt lá thôi!
- Diệp Tử Khanh, coi chừng Tiểu Phỉ!
Lúc này Tần Trần mở miệng.
- Một vài con cá nhỏ thôi, vừa hay, ta muốn xem thử là ai muốn giết ta như vậy!
Tần Trần sải bước ra. Diệp Tử Khanh muốn ra chiến, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của Tần Trần thì lui ra sau một bước, đứng ở trước người Lăng Tiểu Phỉ. Tần Trần nắm chặt tay, nhìn mười mấy người nói:
- Nói đi, các ngươi là người của Minh Triệt, hay là người của Từ gia?
- Người chết, không cần biết điều này!
Tên nam tử dẫn đầu hừ nói:
- Tiểu tử thối, nhận lấy cái chết đi!
Nói xong, tên nam tử dẫn đầu ra tay trước, khí tức tỏa ra trong cơ thể rõ ràng là cảnh giới Linh Hải cảnh tứ trọng. Đồng thời, hai người ở bên cạnh cũng đánh thẳng về hướng Tần Trần. Hai gã Linh Hải cảnh tam trọng giúp đỡ. Ba người lúc này vọt thẳng tới Tần Trần, căn bản không chút lưu tình, đao kiếm trong tay lóe ra từng tia hàn mang.
- Rốt cuộc là người nào, không biết sống chết?
Tần Trần chẹp chẹp miệng, bước chân ra, đạp một quyền. Phi Long Trường Quyền Kích! Một quyền kêu phần phật, mang theo tiếng gió rít gào ngưng tụ ra một quyền kình vô hình. Ba bóng người còn chưa tới gần Tần Trần, thân ảnh tức thì bị ngăn cản. Thấy cảnh này, Tần Trần sải bước vươn tay ra.
Nhưng ba người kia hiển nhiên phối hợp cực kỳ sắc bén, nhanh chóng lui lại, song phương lần đầu tiên đối mặt, ai cũng không chiếm được lợi. Thấy cảnh này, Tần Trần lại tỏ vẻ kinh ngạc. Ba người này phối hợp hoàn mỹ, nếu không, vừa rồi tất có một người phải chết.
- Xem ra, các ngươi được rèn luyện thật không đơn giản!
Tần Trần vỗ vỗ tay.
- Tiểu tử này là Linh Hải cảnh nhị trọng!
Tên nam tử dẫn đầu hừ nói:
- Xem ra tiểu tử này lại tăng nhất trọng!
- Lão đại, làm thịt đi, quản hắn tăng mấy trọng làm gì, tối nay chính là đêm hắn phải biến mất!
- Ừ!
Ba bóng người tiếp tục xông lên. Mà trong chớp nhoáng này, Tần Trần nhếch miệng cười, tức thì xông lên.
- A...
Thế nhưng đang lúc này, một tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang lên. Sắc mặt của Lăng Tiểu Phỉ tái đi, nhìn bốn phía.
- Tần Trần ca ca, cứu chúng ta...
Tần Trần lập tức xoay người lại, đột nhiên nhìn thấy bên cạnh hai người Lăng Tiểu Phỉ cùng Diệp Tử Khanh đang từ từ dâng lên hai tòa trận pháp. Một trái một phải, lúc này xuất hiện hai gã nam tử mặc áo trắng.
- Diệp Tử Khanh, giác tỉnh hoàng thể, thiên tài của Diệp gia, thiên chi kiêu nữ của Thiên Thần học viện, giết như này cũng thật đáng tiếc!
Một tên nam tử trong đó mở miệng nói.
- Tuy như thế, nhưng người cản trở dù sao cũng phải giải quyết!
Một thân ảnh khác cũng cười nhạt nói.
- Linh Trận Sư!
Lúc này sắc mặt của Tần Trần phát lạnh. Hai tòa trọng điệp trận pháp kia rõ ràng là Linh Trận nhất cấp. Linh Trận nhất cấp, cho dù là đơn giản nhất cũng có thể vây khốn vũ giả cảnh giới Linh Hải cảnh nhất trọng đến tam trọng. Lúc này, Diệp Tử Khanh khai mở uy năng hoàng thể, tay cầm trường kiếm, ngăn cản kiếm thuật đang chạy như bay bên trong trận pháp. Nhưng là rõ ràng, hai tòa linh trận nhất cấp trọng điệp khiến cho Linh Hải cảnh tứ trọng như nàng cũng khó mà chống đỡ!
- Nhất cấp Linh Trận - Phá Bại Linh Trận!
- Nhất cấp Linh Trận - Bách Sát Trận!
Tần Trần lạnh lùng nói.
- Có kiến thức đấy!
Tên thanh niên mặc bạch y nhợt nhạt cười nói:
- Phá Bại Linh Trận chủ suy yếu, Bách Sát Trận chủ sát lục, vì đối phó với Diệp Tử Khanh, chúng ta đã tốn tâm tư lớn đó!
- Các ngươi bên đó, nhanh động thủ đi.
Thanh niên mặc bạch y nhìn bên kia, nhếch miệng cười nói.
- Được!
Lúc này, ba gã hắc y nhân trực tiếp chuyển tư thế kỷ giác nhằm thẳng về phía Tần Trần.
- Cút ngay!
Tần Trần hừ một tiếng, bàn tay vỗ một cái.
- Tu La Viêm Ấn!
Tiếng chít chít vang lên, trong bàn tay hắn, một ấn ký bốc lên. Phụt... Trong giây lát, ấn ký kia nổ vang, một người ở bên trái tiếp xúc trực diện với ấn ký, thân thể phịch một tiếng nổ tung, máu tươi tung tóe. Hai thân ảnh khác há hốc mồm.
- Liễu Hàm, Chiêm Hạo, hai người các ngươi mau mau thôi động trận pháp giết tiểu nữ oa kia cùng Diệp Tử Khanh đi!
Hắc y nhân dẫn đầu tức giận quát lên. Gã không ngờ trong giây lát Tần Trần tấn công lại sản sinh ra uy năng cường đại như vậy. Đây quả thực là chuyện không thể tin được. Cảnh giới Linh Hải cảnh nhị trọng lại có linh khí cường đại như này dao động. Hơn nữa vừa rồi hỏa ấn bạo nổ tạo ra uy lực quá cường đại. Một gã Linh Hải cảnh tam trọng không hề có lực chống đỡ, lập tức bị nổ chết!
- Được!
Thân ảnh của hai thanh niên lúc này liên tục thi triển ra Linh Ấn đánh về phía Linh Trận, đánh thẳng về phía Diệp Tử Khanh cùng Lăng Tiểu Phỉ. Một tiếng phù vang lên, thân thể của Diệp Tử Khanh nghiêng đi, một vết thương xuất hiện, phòng ngự xuất hiện lỗ thủng, một tiếng phù vang lên lần nữa, trên cánh tay của Lăng Tiểu Phỉ tức thì xuất hiện vết máu.
- Oa...
Trong giây lát, Lăng Tiểu Phỉ oa oa khóc lớn. Dù sao nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương bảy tám tuổi, thấy tính mệnh bị uy hiếp làm sao có thể không sợ hãi.
- Các ngươi muốn chết!
Lúc này Tần Trần xoay người lại đánh tới.
- Ngăn hắn lại, bất kể chết sống ngăn hắn lại!
Hắc y nhân đầu lĩnh lập tức nói. Tiếng xé gió vang lên. Từng thân ảnh tiến lên lấy thân thể ngăn cản Tần Trần. Một chưởng vung ra, những người đó căn bản không phải đối thủ của Tần Trần, nhưng chủ tử đã hạ lệnh, sao dám cãi lời? Thế nhưng tốn thời gian đánh hạ mấy người, bước chân của Tần Trần vẫn bị ngăn cản.
Không lâu sau, toàn thân Diệp Tử Khanh xuất hiện từng vết máu. Nhất cấp Linh Trận cũng không phải là đùa giỡn. Linh Trận nhất cấp cường đại, cho dù là Linh Hải cảnh cửu trọng, một nước vô ý cũng phải ôm nỗi hận mà chết.
- Ghê tởm!
Lúc này khuôn mặt của Tần Trần hơi tỏ ra lạnh nhạt, lúc này tiến lên đã không kịp.
- Các ngươi muốn chết, ta sẽ thành toàn cho các ngươi!
Dứt lời, Tần Trần nửa ngồi xuống, hai tay chống đất, một tiếng thịch đột nhiên vang lên.