Mỹ nhân kế mượn hơi Tần Trần? Đừng nói giỡn! Diệp Tử Khanh có thể nói là mỹ nữ tuyệt thế trong đế đô, khuynh quốc khuynh thành, giống như một cây Thanh Liên đang nở rộ, khiến không biết bao nhiêu thiên chi kiêu tử hàng đêm khó ngủ? Nhưng Tần Trần lại chỉ nhận làm tỳ nữ!
Nếu như Tần Trần thật muốn chiếm Diệp Tử Khanh thì đã sớm đắc thủ. Ngay cả Diệp Tử Khanh Tần Trần cũng không hứng thú thì còn có thể lấy ai để dùng mỹ nhân kế, mê hoặc Tần Trần? Thánh Tâm Duệ chỉ cười đau khổ, không nói thêm gì nữa.
...
Tần Trần lúc này đang ở trong đan thất, khoanh chân mà ngồi. Bên ngoài thân thể hắn mơ hồ tản ra một tia hỏa quang. Ánh sáng nóng bỏng đang từ từ dâng lên. Thân thể hắn như đang biến thành một cái hỏa lò nóng bỏng, giọt mồ hôi mới vừa xuất hiện đã bị bốc hơi thành hơi nước. Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, từ từ, trên dưới thân thể chỗ nào cũng xuất hiện từng tia hỏa văn. Hỏa văn nhè nhẹ từ từ thiêu đốt. Hô hấp của Tần Trần càng lúc càng gấp, nhưng lúc này, hai tay cũng chậm rãi phập phù.
- Ừm?
Mà giờ khắc này, trong đan thất, Diệp Tử Khanh nhìn thấy cảnh đó thì khuôn mặt hoảng sợ. Trước đó nàng tận mắt nhìn thấy, Tần Trần nuốt một viên Thiên Hỏa linh tinh. Thiên Hỏa linh tinh chính là ngưng tụ từ tinh túy thiên hỏa, bên trong chứa khí độ Thiên Hỏa tinh khiết mãnh liệt. Tần Trần chỉ có Linh Hải cảnh nhất trọng, nếu dùng đơn giản là đang tự tìm đường chết.
Nhưng nàng biết, Tần Trần đã làm như thế thì nhất định có biện pháp tiêu hóa, hấp thu. Thế nhưng hiện nay Tần Trần không chỉ đang tiêu hóa hấp thu, mà còn vận chuyển viêm khí nhè nhẹ đó tới hai bàn tay, dường như đang tu luyện linh quyết! Tên khốn này rốt cuộc là quỷ thai gì đây!
Lúc này Diệp Tử Khanh đã hoàn toàn câm nín. Không chỉ hấp thu Thiên Hỏa linh tinh mà còn hấp thu cả viêm khí bên trong linh tinh, bắt đầu tu hành linh quyết, tên khốn này nói là quái thai cũng không đủ diễn tả được.
Vù... trong một giây, giữa lòng bàn tay của Tần Trần xuất hiện một ấn ký. Ấn ký có trùy hình, nét vẽ bén nhọn tản ra hào quang màu đỏ ngòm, nhưng nhìn kỹ lại lại giống như màu của hỏa diễm.
Ấn ký trùy hình đang xoay chầm chậm, khí tức nóng bỏng khuếch tán. Không ngừng ở đó, trong ánh sáng, hoả khí cũng nhảy nhót càng thêm sinh động kịch liệt.
- Tu La Viêm Ấn!
Tần Trần điểm ngón tay một cái, ấn ký trùy hình lúc này bay ra, nhảy vào trong vách tường. Ầm... tiếng nổ tung vang lên, ấn ký nổ tung, hỏa quang bắn ra bốn phía, trong đan thất lúc này thông suốt, xuất hiện từng vết nứt toác. Nổ tung?
Trong đôi mắt đẹp của Diệp Tử Khanh lóe lên sự kinh ngạc. Ấn ký trong tay Tần Trần thật sự có uy lực bá đạo. Luyện đan thất của Thánh Đan các cũng không phải có kiến trúc bình thường, riêng tường thôi cũng được độn một tầng hắc huyền thiết, không những cách âm mà còn có thể phòng ngừa khi Luyện Đan Sư luyện đan sẽ bị nổ đan, lan đến các đan sư khác.
Nhưng giờ lại bị ấn ký chừng bàn tay của Tần Trần đánh ra một cái động! Diệp Tử Khanh nhìn khe động, lắc đầu. Lấy tu vi Linh Hải cảnh tứ trọng hiện tại của nàng, muốn làm đến bước này hầu như không thể. Quả nhiên, thực lực của người này không thể phán định theo lẽ thường được.
Lúc này, Tần Trần hơi hơi mở hai mắt ra, hai tay cùng hai cánh tay có khí xoáy tụ hơi xoay tròn. Linh Hải cảnh nhị trọng! Thấy cảnh tượng đó, Diệp Tử Khanh nhíu nhíu mi.
- Tu La Viêm Ấn, thôn phệ một viên Thiên Hỏa linh tinh mới được uy lực như vừa rồi, xem ra thân thể quả nhiên là không đủ để phối hợp!
Tần Trần nhíu mày nói.
Mới được uy lực này? Tần Trần vẫn chưa hài lòng? Diệp Tử Khanh câm nín.
- Làm sao vậy? Làm sao vậy?
Lúc này, Thánh Tâm Duệ vội vội vàng vàng kéo Lăng Tiểu Phỉ đến. Nhìn thấy đan thất bị tổn hại thì há hốc mồm! Cho dù Tần Trần luyện đan thất bại cũng không thể làm đan thất nổ thành như vậy chứ?
- Tần Trần ca ca!
Lăng Tiểu Phỉ chạy chậm tới, đi tới trước mặt Tần Trần, kể tối nay mình đã ăn cái gì. Thánh Tâm Duệ cũng nhìn về phía Diệp Tử Khanh, thấp giọng nói:
- Chuyện gì xảy ra vậy? Tần huynh bị nổ lò đan à?
- Ngươi không thấy lò luyện đan vẫn nguyên sao?
Diệp Tử Khanh đạm mạc nói:
- Đó là hắn tu luyện tạo thành!
Tu luyện tạo thành... Thánh Tâm Duệ nhìn Tần Trần, trong lòng âm thầm đánh giá một câu biến thái! Tần Trần đang nhìn cái miệng nhỏ đầy mỡ của Lăng Tiểu Phỉ, cười nói:
- Ngươi thật tham ăn!
- Tiểu Phỉ có nỗ lực tu luyện mà!
Lăng Tiểu Phỉ cười hắc hắc nói:
- Tần Trần ca ca, chiều nay ta đã đến ngũ môn Cảnh Môn kỳ rồi!
Nghe thế, Tần Trần gật đầu:
- Chỉ có điều vẫn hơi chậm, phải cố gắng lên mới được.
- Ừ!
Nhìn một lớn một nhỏ đang nói chuyện, Thánh Tâm Duệ cùng Diệp Tử Khanh câm nín. Đả kích người cũng không cần phải như vậy chứ? Hai người bọn họ tu luyện đều thuộc loại thiên tài, mười mấy năm người khác mới chỉ tu được Linh Hải cảnh. Lăng Tiểu Phỉ... Lúc này mới bảy tám tuổi, ngũ môn Cảnh Môn kỳ, đơn giản là nhanh đến mức làm người ta giận sôi gan!
- Các ngươi tốt nhất đừng tính so sánh với nàng!
Tần Trần cười nói:
- So với nàng khác gì tự ngược!
Nói đùa, Cửu U Chu Tước chính là thần thú, thân là hậu duệ thần thú, thực lực của Lăng Tiểu Phỉ có thể nói là tăng vọt như ngồi trên phi kiếm. Hơn nữa hiện nay Lăng Tiểu Phỉ đã ngưng tụ chín Linh Hải, một khi đến cửu môn kỳ, Linh Hải liên kết với cửu môn thì sẽ một bước trở thành cao thủ Linh Hải cảnh cửu trọng. Người thường căn bản làm không được, nhưng nha đầu này là Cửu U Chu Tước, làm đến bước này, Tần Trần cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc. Tần Trần cũng không nói nhiều, xoa bóp hai tay, nói:
- Diệp Tử Khanh, bảo ngươi chuẩn bị dược liệu, đã thỏa đáng chưa?
- Rồi!
- Đã như vậy, ngày mai dẫn ta đi gặp mẹ ngươi, ta xem tình huống trước đã rồi sẽ quyết định hốt thuốc đúng bệnh!
- Vâng!
Lúc này Thánh Tâm Duệ vội vàng đi tới trước.
- Tần đại sư!
- Nói đi, chuyện gì?
Thánh Tâm Duệ cười nói:
- Cha ta đã đến Linh Đan Sư ngũ phẩm, đang chờ ngài ở bên ngoài đó!
- Chờ?
Tần Trần cũng không qua kinh ngạc với việc Thánh Đăng Phong đã đến Linh Đan Sư ngũ phẩm. Dù sao, cửu thế làm người, hắn đã từng một đời vượt trên cấp bậc Tông Sư Đan Đế cửu cấp! Hôm qua sau một đợt nói chuyện, Thánh Đăng Phong cũng không biết mình đã được một vị cấp bậc Đại Đế tự thân chỉ điểm. Từ cổ chí kim, nhân vật cấp bậc Đại Đế không ai không đứng trên đỉnh thế giới.
Có thể được một vị cấp bậc Đại Đế giáo dục, dù cho chỉ một ngày cũng đủ để dùng cả đời. Hơn nữa Thánh Đăng Phong đã dừng chân lâu ở cảnh giới Linh Đan Sư tứ phẩm, lần này coi như là một tỉnh ngộ. Một tiếng cọt kẹt vang lên, cửa phòng đan thất mở ra, Thánh Đăng Phong chắp tay tiến lên:
- Chào Tần công tử!
- Chào Thánh các chủ!
Thánh Đăng Phong cười hắc hắc nói:
- Tần công tử, đêm đã khá khuya rồi, công tử còn chưa dùng cơm, ta đã bảo người chuẩn bị rồi, ở lầu bảy, Tần công tử theo ta cùng đi đi!
- Cũng tốt, thật sự là hơi đói!
Tần Trần lạnh nhạt nói:
- Vừa hay, trên đường có vấn đề gì, nói thẳng đi!
- Vâng, phải phải!
Bất tri bất giác, Thánh Đăng Phong cũng không phát hiện ra, gã đã hoàn toàn không coi Tần Trần là một tên thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi nữa.