Thấy cảnh này, sắc mặt của Diệp Tử Khanh phát lạnh, muốn tiến lên.
- Ngươi bây giờ không phải là đối thủ của hắn, nhìn là tốt rồi!
Tần Trần dặn một tiếng rồi sải bước ra, bàn tay nắm chặt, từng Linh Ấn bố trí khắp nơi, lúc này, dưới hai chân của hắn lại phát sinh luật động, dường như đang dẫn động gì đó.
- Từ Viễn Sơn, chẳng lẽ ngươi coi Thánh Đăng Phong ta thành không khí sao?
Nhưng ngay lúc này, một thân ảnh lại trực tiếp xuất hiện ở trước người Tần Trần, đấm ra một quyền. Ầm... Hai bóng người đổ vào nhau, sắc mặt của Từ Viễn Sơn tái đi, phun ra một ngụm máu tươi, chật vật vọt về. Lúc này Thánh Đăng Phong trực tiếp xuất thủ, căn bản không nể mặt. Gã vốn là linh đan tứ phẩm Sư, nhưng gã cũng là một cường giả Linh Phách cảnh.
- Thánh Đăng Phong, ngươi có ý gì?
Từ Viễn Sơn giận không kềm chế được. Đối mặt với Thánh Đăng Phong, gã đâu thể là đối thủ được.
- Từ Viễn Sơn, ngươi quá làm càn!
Thánh Đăng Phong quát lên:
- Tần Trần công tử là khách quý của Thánh Đan các ta, há có thể để ngươi động tới một sợi tóc nào?
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Từ Viễn Sơn sửng sốt. Tần Trần, khách quý của Thánh Đan các? Đùa gì thế, gã đã điều tra rõ, Tần Trần chỉ là một thiếu gia của tiểu thế gia tới từ Lăng Vân thành mà thôi. Nhìn thấy Thánh Đăng Phong xuất thủ, Tần Trần vốn dĩ đang chậm rãi ngưng tụ khí thế, vào thời khắc này lại dần dần thu liễm. Hắn nói không cần xuất thủ. Xem ra Thánh Đăng Phong cho là hắn không có năng lực giải quyết. Xây dựng lên toàn bộ Bắc Minh thành cùng với Thiên Thần học viện đều có thủ đoạn của hắn ở trong đó.
Ở trong Bắc Minh thành, có thể nói không ai quen thuộc bí mật của nơi này hơn hắn. Hắn nói, cũng không phải là ăn nói suông. Ở chỗ này, hắn chính là duy nhất! Chẳng qua đã có Thánh Đăng Phong xuất thủ, hắn cũng không tiện nói thêm gì.
- Từ Viễn Sơn, nếu ngươi xuất thủ với Tần Trần chính là địch với Thánh Đan các ta, có tin ta làm cho Từ gia ngươi không mua được dược liệu trong Thánh Đan các không?
Thánh Đăng Phong cường thế nói. Nghe vậy, Từ Viễn Sơn biến sắc.
Mặc dù gã được người ta gọi là Từ gia nhị gia, nhưng chỉ là bàng hệ Từ gia. Nếu thật là vì chuyện này mà đắc tội với Thánh Đan các, dẫn tới Từ gia không có cách nào giao dịch trong Thánh Đan các, chỉ sợ gia chủ sẽ bỏ luôn gã để cải thiện quan hệ với Thánh Đan các. Thánh Đan các ở trong Bắc Minh đế quốc là thế lực nắm trong tay mạch máu giao dịch dược liệu cùng kim loại. Nhưng, nhìn Tần Trần – hung thủ giết tôn tử gã đang gần trong gang tấc, trong lòng gã cũng khó có thể nuốt trôi khẩu khí này.
- Được!
Từ Viễn Sơn trầm mặc trong khoảng khắc, nói:
- Tần Trần, hy vọng ngươi vĩnh viễn có vận may tốt như vậy.
Đối với chuyện đó, Tần Trần cười nhạt, không chú ý tới. Vận may tốt? Là ai vận may tốt còn chưa biết! Từ Viễn Sơn hung thần ác sát đi tới, tuy nhiên lại không thể làm được gì đã phải cúp đuôi hồi phủ. Lúc này, Minh Triệt hoàn toàn ngây ngốc. Tại sao có thể như vậy? Lần trước gặp mặt, Diệp Tử Khanh cam tâm xuất thủ vì Tần Trần. Mà lần này, các chủ Thánh Đan các lại tự thân bảo vệ Tần Trần? Tên khốn này, đến cùng có lai lịch gì?
- Tần công tử, ngày sau có phiền toái gì, bất cứ lúc nào cũng có thể đến Thánh Đan các tìm ta, ở trong đế đ này, ta xem ai dám động tới Tần công tử!
Lúc này Thánh Đăng Phong tự tin cười nói. Thành bại buổi chiều hôm nay phụ thuộc hoàn toàn vào Tần Trần. Bây giờ Tần Trần đối với gã chính là một bảo bối. Thiên kim không đổi được chí bảo!
- Tần Trần ca ca, ta sắp chết đói...
Lúc này vẻ mặt của Lăng Tiểu Phỉ đau khổ nói.
- Được, chúng ta đi ăn!
Tần Trần mỉm cười, kéo tay nhỏ của Lăng Tiểu Phỉ rời đi. Chỉ là mới vừa đi được mấy bước, Tần Trần đột nhiên chậm lại.
- Diệp Tử Khanh!
- Có!
- Ném tên kia lên mái hiên của Thánh Đan các cho ta.
Tần Trần vừa nói xong liền xoay người rời đi không chút dông dài. Diệp Tử Khanh lúc này sải bước ra, không có bất kỳ sự do dự nào.
- Tần Trần, ngươi dám, ta chính là...
- A...
Chỉ là Minh Triệt còn chưa nói hết, tiếng kêu thảm thiết đã vang lên, cả người gã nhảy lên khoảng không, giắt lên mái hiên của Thánh Đan các. Thấy cảnh này, mọi người hoàn toàn ngây người.
Tên khốn này là thần thánh phương nào? Lại dám không kiêng nể gì cả như này! Lúc này Thánh Đăng Phong cũng cảm thấy ngạc nhiên. Lần trước Thánh Vân Tài nói cho gã biết, gã còn không tin, nhưng bây giờ gã không thể không tin được. Tần Trần thật là cái gì cũng dám làm. Mấy người đi tới Thánh Tước tửu lâu, một bàn thức ăn phong phú sớm đã chuẩn bị thỏa đáng. Lăng Tiểu Phỉ không nói hai lời, bắt đầu động chén đũa. Thánh Đăng Phong cũng ngồi ở bên cạnh Tần Trần, cẩn thận từng li từng tí.
- Có cái gì cảm thấy nghi hoặc, nói đi!
Tần Trần mở miệng.
- Vâng vâng vâng, đa tạ Tần công tử!
Thánh Đăng Phong đã sớm không nín được nữa, trong đầu, một đống lớn vấn đề muốn tìm hiểu. Tần Trần mở miệng, gã đương nhiên là không khách khí.
Thánh Đăng Phong huyên thuyên nói một đống, Tần Trần nói liên tục, bắt đầu giải thích từng câu. Ở một bên, Thánh Tâm Duệ nghe mà như lọt vào trong sương mù, thế nhưng gã vẫn nắm bắt được ý trong lời của Tần Trần, một vài chỗ tuy là nghe không hiểu nhưng chỗ có thể nghe hiểu cũng cảm thấy Tần Trần nói rất là chính xác. Loại cảm giác này hết sức kỳ quái. Dường như ngươi đang ngồi ở bên cạnh cha con bọn họ không phải một vị thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, mà là một vị đại sư đã đắm chìm trong đan đạo hàng ngàn hàng vạn năm, thậm chí là cấp bậc Tông Sư đại đan sư!
- Đại khái chính là như này!
Tần Trần nói xong, nói:
- Mấy vấn đề này của ngươi đã nhiều hơn ba.
Nghe thế, Thánh Tâm Duệ cảm thấy xấu hổ.
- Được rồi, buổi chiều vị sư đệ kia của sẽ tới đúng chứ?
Tần Trần thản nhiên nhìn Thánh Đăng Phong, nói:
- Dựa theo ta nói mà làm, đan thuật của ngươi cũng có thể nhận được thắng lợi, còn khảo sát...
- Tần công tử yên tâm.
Thánh Đăng Phong vội vàng nói:
- Ba vấn đề khảo sát, mỗi bên tự có một ngày để suy nghĩ, cũng có thể tìm người dò hỏi, đến lúc đó, ta sẽ ghi chép ba vấn đề của Cưu Thạch lại rồi hỏi Tần công tử.
- Cũng được!
Tần Trần cưng chiều nhìn Lăng Tiểu Phỉ, cười nói:
- Tiểu Phỉ, ăn xong chưa? Ăn xong thì nên đi làm chính sự thôi!
Chính sự? Nghe vậy, Thánh Đăng Phong không hiểu nhìn về phía Thánh Tâm Duệ.
- Phụ thân, trước con đã nói rồi, Tần huynh đại ca...
- Ồ!
Thánh Đăng Phong lập tức nhìn về phía Thánh Tâm Duệ, khiển trách:
- Ngươi làm việc thế nào thế? Chuyện liên quan tới tính mệnh của đại ca Tần công tử, đương nhiên là lấy đại ca của Tần công tử làm đầu.
- À?
- A cái gì mà a, còn không mau đi!
Thánh Đăng Phong mắng:
- Muộn ngươi có gánh được trách nhiệm không?
- Ồ nha...
Thánh Tâm Duệ lập tức đứng dậy. Trước đó, phụ thân cũng không phải có thái độ như này...
- Nhớ kỹ, Tần công tử chọn lựa dược liệu bên trong Thánh Đan các chúng ta hoặc chi tiêu gì thì ghi hết cho ta, hiểu chưa?
- Biết rồi, cha!
Lúc này Tần Trần kéo Lăng Tiểu Phỉ, rời khỏi phòng. Phụ tử Thánh Đăng Phong cùng Thánh Tâm Duệ cũng rất tinh ý. Chẳng qua như vậy càng tốt, hắn đỡ phải phiền phức. So với việc lúc này, Tần Trần được hai cha con Thánh gia cung phụng, bên kia, Minh Triệt đã hoàn toàn thẹn quá thành giận.
- Ghê tởm!
Bàn tay vung lên, ly nước sứ men xanh tinh xảo lạch cạch rơi xuống đất, tan vỡ không còn hình dáng.