Thần Đạo Đế Tôn

Chương 78: Từ nhị gia

Chương Trước Chương Tiếp

Nhất thời, Thánh Đăng Phong hoàn toàn trầm mê, hai người Thánh Tâm Duệ cùng Thánh Vân Tài cũng có chút say sưa. Xem Tần Trần xử lý dược liệu lại có một cảm giác... Say sưa. Dường như ngọc thủ trắng mịn như mỡ dê của mỹ nữ đang xẹt qua Cầm Huyền, làm cho người ta lĩnh hội, say đến đáy lòng.

- Phù...

Một lúc sau, Tần Trần thở phào, nói:

- Được rồi, đại khái chính là chỗ này!

Nhìn dược liệu trước người đã hoàn thành, Tần Trần cũng có chút tự thỏa mãn. Cảm giác niềm vui tràn trề này thật sự là sảng khoái, dường như đang quan sát một thứ mỹ nghệ mà tự tay mình đắp nặn vậy, làm người ta thấy cảnh đẹp ý vui.

- Phân giải Dược liệu đại khái là như này!

Tần Trần cười nói:

- Còn ngươi khống chế đan hỏa, cùng với ngưng tụ dược liệu, những thứ đó một câu hai câu không nói rõ ràng được...

- À?

Vẻ mặt của Lăng Tiểu Phỉ đau khổ nói:

- Vậy ngươi đừng nói, Tần Trần ca ca, ta đói...

- Được, không nói!

Nhìn vẻ mặt đau khổ của Lăng Tiểu Phỉ, Tần Trần sờ sờ đầu.

- Đúng đúng đúng, không nói, không nói, chúng ta đi dùng cơm thôi!

Thánh Đăng Phong lập tức nói:

- Thánh Tước tửu lâu đã chuẩn bị xong chưa?

- Đã xong, cha!

- Được, chúng ta nhanh đi dùng cơm!

Thánh Đăng Phong cười nói:

- Tần công tử, ở trên đường có một chút thời gian, không bằng trò chuyện thêm vài câu chứ?

- Cũng được!

Nghe thế, vẻ mặt của Thánh Tâm Duệ cũng câm nín. Trên đường có một chút thời gian? Khoảng cách giữa Thánh Tước tửu lâu cùng Thánh Đan các chỉ là một con đường mà thôi, đại khái mấy phút liền đến nơi rồi. Phụ thân thật đúng là... Tiếc thời gian như vàng! Chỉ là nghĩ đến đây, Thánh Tâm Duệ cũng nở nụ cười. Mình, thành công!

- Tứ ca, có muốn đi cùng không?

Thánh Tâm Duệ nhìn về phía Thánh Vân Tài, cười nói:

- Lần này, xem ra nguy cơ của Thánh gia ta, đã giải trừ!

- Hừ, khoan đắc ý!

Thánh Vân Tài hừ một tiếng nói:

- Ta mới lười nghe hắn giáo dục, có cái gì hay ho đâu?

- Vậy ta cáo từ trước!

Thánh Tâm Duệ cười ha ha một tiếng, phất tay rời đi. Nhìn mấy bóng người rơi đi, trong lòng Thánh Vân Tài tự ảo não.

- Thực sự là miệng tiện, không phải là không bỏ được mặt mũi sao? Thế nhưng đan thuật mà tiểu tử kia nói cũng không tệ lắm...

Thánh Vân Tài âm thầm tức giận. Giờ khắc này, mấy bóng người rời khỏi Thánh Đan các, xuất phát về phía Thánh Tước tửu lâu. Ngay lúc này, trên đường, lần lượt từng bóng người cưỡi tuấn mã, uy vũ mà tới.

- Lục hoàng tử, lần trước nghe nói ngài xảy ra xô xát trong Thánh Tước tửu lâu? Không biết là người nào to gan như vậy, dám đả thương ngài?

- Hừ, tiểu tử kia nguồn gốc không rõ ràng, ta cũng không biết, nếu để cho ta gặp lại hắn, nhất định sẽ bắt hắn...

Tên Minh Triệt kia lúc này cánh tay bị gãy xương đã liền lại, cả người thoạt nhìn thần sắc dữ tợn. Nghĩ đến thân ảnh kia, y nhịn không được mà thân thể run rẩy. Lại dám bẻ gãy một tay của y trước mặt mọi người, người này tội đáng chết vạn lần.

- Còn không phải là bởi vì Từ gia Từ Thánh Hữu nhà ngươi sao, tiểu tử kia cũng thực sự là không đáng chú ý, không phải chỉ có Linh Hải cảnh nhị trọng sao?

Minh Triệt hừ, nói:

- Làm sao lại bị Diệp Tử Khanh nói giết liền giết.

- Còn nữa, Từ Thịnh, Từ gia tính bỏ qua chuyện này, không tìm Diệp gia tính sổ à?

- Chuyện này ta cũng không được tinh tường lắm, hình như về sau Diệp Thông Nguyên tìm tộc trưởng, tự thân bí mật đàm luận việc này, kết quả là không làm được gì, nhưng Từ Nhị gia lại tức giận không xuôi nổi, thầm muốn giết người thiếu niên kia!

- Ồ? Vậy thì tốt quá, nếu để cho ta đụng phải tiểu tử kia, ta nhất định sẽ nói cho Từ Nhị gia, bảo Từ Nhị gia...

Minh Triệt còn chưa nói hết, đột nhiên, vẻ mặt ngẩn ra.

- Tiểu tử kia!

- Tiểu tử nào?

- Tần Trần đó!

Minh Triệt tức thì quát:

- Chính là hắn, nhanh, nhanh đi nói cho Từ Nhị gia biết, bảo Từ Nhị gia làm thịt tiểu tử này.

Minh Triệt tức thì kích động. Hay ngày này, cánh tay của gã mới vừa ổn ổn liền cưỡi tuấn mã dạo bộ, cũng không phải là vì khoe khoang mà chính là vì muốn tìm được Tần Trần. Hiện tại, rốt cục gặp được rồi. Sự tức giận trong lòng thế nào cũng phải xả ra. Mà lúc này, Thánh Đăng Phong dẫn Tần Trần rời khỏi Thánh Đan các, đi về phía Thánh Tước tửu lâu, trước mặt đột nhiên nhìn thấy mấy bóng người cưỡi tuấn mã, thản nhiên mà tới.

Người cầm đầu chính là Minh Triệt! Nhìn thấy Minh Triệt, hai mắt của Tần Trần híp lại, nở một nụ cười. Tên khốn này, khỏe nhanh gớm!

- Thánh các chủ!

Minh Triệt xuống ngựa, nhìn Thánh Đăng Phong, chắp tay một cái.

- Lục hoàng tử!

Thánh Đăng Phong chỉ gật đầu liền muốn dẫn Tần Trần rời đi.

Minh Triệt lại đột nhiên nói:

- Thánh các chủ xin dừng bước, người này không thể đi!

- Tiểu tử này hôm qua đánh gãy cánh tay của ta, hôm nay cánh tay của ta còn mơ hồ đau.

- Bản hoàng tử hôm nay nhất định phải giáo huấn hắn, cũng xin thánh các chủ đi sang một bên!

Nghe thế, Thánh Đăng Phong hơi sững sờ.

- Tần công tử...

- Không sao cả, việc này không có liên quan gì tới ngươi, tự ta có thể xử lý!

Tần Trần tiến lên một bước, nhìn Minh Triệt. Thấy Tần Trần đi tới trước, sắc mặt của Minh Triệt tái đi, lui lại một bước, mấy tên hộ vệ phía sau thì lập tức tiến lên.

- Không phải ngươi muốn giáo huấn ta sao? Tới đây nào!

Tần Trần lạnh nhạt nói:

- Ta xem ngươi giáo huấn ta như thế nào.

- Tần Trần đúng chứ? Ngươi khoan đắc ý, nơi này là đế đô, ta chính là lục hoàng tử của Bắc Minh đế quốc.

- Ồ? Cho nên?

- Cho nên... Cho nên ngươi hôm nay chết chắc rồi!

Minh Triệt nảy sinh suy nghĩ ác độc. Nhưng khi nhìn bên người Tần Trần, Diệp Tử Khanh đang chuẩn bị động thủ, Minh Triệt cũng sinh sự kinh sợ trong lòng. Thời gian trước Diệp Tử Khanh giác tỉnh hoàng thể, ở trong đế đô cũng đã tạo nên một đợt sóng gió. Thậm chí ngay cả cấp cao của Thiên Thần học viện cũng vô cùng coi trọng. Bây giờ Diệp Tử Khanh đã là Linh Hải cảnh tứ trọng, phối hợp với uy lực hoàng thể, những hộ vệ này bên cạnh gã không đáng chú ý.

- Ngươi chớ đắc ý, đợi lát nữa sẽ có người tới giáo huấn ngươi, nên nghĩ xem làm sao bảo vệ tốt cái mạng nhỏ của ngươi đi!

- Giáo huấn ta?

Tần Trần thản nhiên nói:

- Sợ rằng không thể như ngươi mong muốn, toàn bộ Bắc Minh đế quốc, người có thể giáo huấn ta đều không tồn tại.

Nghe thế, ánh mắt của Minh Triệt lạnh lẽo nhưng căn bản không dám nhiều lời, gã sợ Tần Trần trực tiếp đi lên, lại đánh gãy cánh tay của gã.

- Lời nói thật là cuồng vọng, không biết lão phu có thể giáo huấn ngươi không!

Đang lúc này, một giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên. Trên đường, một đội người ngựa chạy như bay tới, người cầm đầu chính là một lão giả, tóc tai của lão giả khá là mất trật tự.

- Từ Nhị gia!

Nhìn người tới, Minh Triệt tức thì mừng rỡ không thôi. Từ gia nhị gia Từ Viễn Sơn nổi danh tính khí hung bạo, tôn tử bị giết, Từ gia không đứng ra, y nào thể nuốt trôi được khẩu khí này. Nhận được tin tức, lập tức chạy tới.

- Chính là ngươi bảo Diệp Tử Khanh giết tôn tử của ta?

Từ Viễn Sơn quát lên:

- Vậy hôm nay, ngươi chuẩn bị nhận lấy cái chết đi!

Nghe vậy, trên mặt Tần Trần tỏ ra giễu cợt.

- Ta nói rồi, ở trong đế đô không ai có thể giáo huấn ta, cho dù là Linh Thai kỳ như ngươi cũng vô dụng.

- Là sao?

Từ Viễn Sơn hừ một tiếng, sải bước ra đằng đằng sát khí, nhằm về phía Tần Trần.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️