Nghe lời nói của Đỗ Khiếu, lúc này sự vui mừng trong mắt của thanh niên càng đậm hơn.
- Thanh Nguyệt kiếm, rốt cục tìm được ngươi rồi!
Lúc này y thật sự hưng phấn không thôi. Thân là nhị hoàng tử của hoàng thất Bắc Minh đế quốc, Minh Vũ hiểu rất rõ ràng, nhi tử của phụ hoàng không phải số ít, ai trong số họ cũng đều muốn ngồi lên hoàng vị. Mẫu thân y xuất thân thấp hèn, cũng không thể cho y quá nhiều vinh quang. Y dựa vào bản thân, từng bước dốc sức, cẩn thận từng li từng tí, nhưng khi so với mấy vị huynh đệ của mình thì vẫn là thế yếu. Lần này có được Thanh Nguyệt kiếm sẽ thỏa mãn một tâm nguyện suốt đời của phụ hoàng, nhờ đó, mình khả năng sẽ nhận được phong thưởng cực lớn! Mà lúc này, ở trong đám người cũng có từng tiếng kinh hô vang lên.
- Đây là... Thanh Nguyệt kiếm!
Một lão giả tóc bạc hoa râm tức thì phấn chấn nói:
- Hoàng thất Bắc Minh đế quốc treo giải thưởng ngàn vạn hoàng kim để truy tìm, chính là Thanh Nguyệt kiếm!
Thanh Nguyệt kiếm! Lời này vừa nói ra, mọi người có mặt đều ngẩn ra. Thanh Nguyệt kiếm ở trong toàn bộ Bắc Minh đế quốc có tiếng tăm lừng lẫy. Không có lý do gì khác, kiếm này chính là kiếm mà hoàng thất của Bắc Minh đế quốc sớm tuyên bố Huyền Thưởng Lệnh, mười triệu lượng hoàng kim, người nào có được kiếm này là sẽ nhận được mười triệu lượng hoàng kim. Mười triệu lượng hoàng kim, ở trong đế đô đủ để trở thành phú hào trung đẳng!
Hơn nữa quan trọng nhất là, mười triệu lượng hoàng kim thậm chí có thể mua được nhị phẩm linh khí. Nhưng hoàng thất của Bắc Minh đế quốc đối với kiếm này cũng có chút quan tâm. Đây cũng là chỗ làm cho rất nhiều người khó hiểu! Hiện nay xem ra, trong đế quốc, rất nhiều người vẫn quan tâm tới điểm này! Nhất thời, rất nhiều người nhìn thấy kiếm này thì ánh mắt nóng bỏng. Thanh kiếm này có giá trị mười triệu lượng hoàng kim!
Giờ này khắc này, gương mặt của Vương Trấn Vũ đã tái nhợt. Bên trong thanh kiếm sắt rỉ lại giấu huyền cơ. Nhưng, Tần Trần chỉ là Linh Hải cảnh nhất trọng, làm sao có thể nhìn ra được huyền cơ này? Thanh kiếm này ai mà không biết là nhất phẩm cao giai linh khí? Tần Trần cũng không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nói:
- Vương Trấn Vũ, chứng từ đã lập, một trăm vạn lượng hoàng kim, trả ta chứ?
Lúc này Vương Trấn Vũ muốn chơi xấu cũng căn bản không thể. Nhưng, một trăm vạn lượng hoàng kim, ngay cả gã là đệ tử Vương gia muốn lập tức lấy ra cũng hết sức khó khăn.
- Trong vòng bảy ngày ta nhất định sẽ trả ngươi!
Vương Trấn Vũ hừ một tiếng, khuôn mặt hơi tái đi.
- Cũng được!
Tần Trần thản nhiên nói:
- Thánh Tâm Duệ, ngươi ghi sổ cho ta ở Thánh Đan các các ngươi, đến lúc đó để Vương công tử nộp hoàng kim vào trong sổ sách của ta đi!
Tần Trần nói xong thì xoay người muốn rời đi.
- Tần công tử dừng chân!
Đang lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên. Đoàn người tránh ra, một thân ảnh đi lên sàn đấu giá. Chính là thanh niên bên trong bao gian kia. Nhị hoàng tử Minh Vũ! Nhìn người tới, khuôn mặt của mấy người Thánh Tâm Duệ đều nghiêm nghị.
- Nhị hoàng tử điện hạ!
Đám Thánh Tâm Duệ, Vương Trấn Vũ đều cung kính hành lễ. Tần Trần xoay người, liếc mắt nhìn thanh niên trước mặt, khoảng hai mươi tuổi, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt, trên trán có vài phần hào hiệp. Nhưng sự sầu bi nhàn nhạt kia cũng không có cách nào che giấu được.
- Có việc?
Nhìn người này, Tần Trần thản nhiên nói. Nghe thế, Thánh Tâm Duệ cũng cười gượng trong lòng. Vị Tần đại sư này... Thật đúng là ai cũng nhìn không thuận mắt. Chỉ là nghĩ thì cũng đúng, dám động thủ đánh lục hoàng tử Minh Triệt ở trong Thánh Tước tửu lâu, Tần Trần làm sao có thể đối đãi đặc biệt gì với vị nhị hoàng tử này được? Chỉ sợ vị hoàng đế của Bắc Minh đế quốc đến, Tần Trần cũng vẫn là dáng vẻ thoạt nhìn hơi lười biếng này ý chứ?
- Tần công tử, kiếm này Minh Vũ ta mua được, đa tạ Tần công tử, giúp cho hoàng thất của Bắc Minh đế quốc ta tìm về được một món bảo vật!
Minh Vũ nói thế xong, mọi người vốn dĩ còn đang âm thầm động tâm, vào thời khắc này đã hoàn toàn an định lại. Hóa ra khách nhân phòng số sáu chính là Minh Vũ trước mặt! Mười triệu lượng hoàng kim, có thể nói làm cho rất nhiều người cam nguyện mạo hiểm, cường thủ hào đoạt, nhưng muốn đoạt của vị nhị hoàng tử trước mặt thì chẳng khác nào là động thủ trên đầu thái tuế. Minh Vũ lần nữa nói:
- Không biết Tần công tử có thời gian hay không, bỉ nhân muốn mời Tần công tử cùng nhau uống chén trà!
Nghe thế, trong đoàn người bên không thiếu thanh niên tuấn tài, hâm mộ tới hai mắt đỏ bừng. Trong Bắc Minh đế quốc không thiếu gia tộc cường đại, thí dụ như Diệp gia, Vương gia, cùng với Từ gia, Quách gia... Nhưng so với hoàng thất, mấy đại gia tộc này liên hợp lại cũng không có cách nào chống lại. Cho dù là Vương Trấn Vũ là đệ tử Vương gia cũng không khỏi muốn ôm bắp đùi một vị hoàng tử, trọn đời vô ưu. Hiện tại, vị nhị hoàng tử này lại tự thân chủ động mời Tần Trần. Đây quả thực là thiên đại vinh dự, bên trong phòng đấu giá không thiếu vũ giả đều kích động không thôi.
- Há, ta thực sự không có thời gian!
Lúc này Tần Trần mở miệng nói:
- Có một số việc cần làm, để lần sau đi!
Tần Trần vừa dứt lời liền xoay người rời đi. Cái gì? Nghe thế, thấy cảnh tượng đó, mọi người tại đây đều há hốc mồm! Không có thời gian? Có việc cần làm? Tên khốn này... Có phải đầu óc hỏng rồi không? Đây chính là tự nhị hoàng tử mời. Hắn lại còn nói không có thời gian... Có việc phải làm...
Sự thực, Tần Trần đúng là có việc phải làm. Phụ thân Thánh Tâm Duệ tỷ thí, Diệp Tử Khanh chạy tới cũng sợ là vì mẫu thân của nàng mà đến, còn cả thương thế của đại ca Tần Sơn của mình như thế nào rồi... Đối với một vị nhị hoàng tử Minh Vũ chưa từng gặp mặt, trong mắt hắn chẳng qua là con cháu hậu bối mười tám đời của đồ tôn mình mà thôi, hắn thật sự không có hứng thú đi uống trà với gã...
- Đứng lại!
Tên thống lĩnh Đỗ Khiếu đứng ở bên người Minh Vũ hừ một tiếng, nói:
- Nhị hoàng tử tự mời, ngươi nói từ chối liền từ chối sao?
- Không được càn rỡ!
Minh Vũ hừ, nói:
- Tần công tử là thiên tài, sao lại dám vô lễ như thế?
- Vâng, điện hạ!
Tên Đỗ Khiếu kia chắp tay một cái, lui về phía sau Minh Vũ. Minh Vũ nhìn về phía Tần Trần, lần nữa nói:
- Tần công tử, kiếm này đúng là vô giá, ta mua được với giá hai triệu lượng hoàng kim xác thực là chiếm lợi của Tần công tử, lần này mời không có ý khác, chỉ là muốn cảm tạ Tần công tử!
Nghe vậy, bước chân của Tần Trần bỗng nhiên dừng lại. Xoay người nhìn Minh Vũ. Từ từ, câu nói nhàn nhạt bay ra:
- Ngươi cũng chớ nói năng kiểu đó ở trước mặt ta, thuộc hạ của ngươi vai phản diện, ngươi vai chính diện? Ta nói rồi, ta không có thời gian chính là không có thời gian, hiểu chưa?
- Đừng làm một chút xíu hảo cảm của ta đối với ngươi bởi vì lời kế tiếp hoặc là hành động kế tiếp của ngươi mà không còn sót lại chút gì!
Tần Trần dứt lời liền thản nhiên rời đi. Toàn bộ phòng đấu giá tức thì yên lặng lại. Tên Tần Trần này, thật là... Cuồng! Đối mặt với nhị hoàng tử hoàng thất lại dám nói như vậy, toàn bộ đế đô sợ rằng tìm không ra người thứ hai. Mà giờ khắc này, Diệp Tử Khanh cùng rời đi với Tần Trần. Đối với Tần Trần, hiện nay nàng tuyệt đối phục tùng. Diệp Tử Khanh vốn là thiên phú kỳ tài, những này qua, nàng tỉ mỉ nghĩ tới từng hình ảnh từ khi gặp được Tần Trần. Sau đó tổng kết lại bằng bốn chữ! Thâm sâu khó lường! Cảm giác mà Tần Trần mang lại cho nàng, chính là thâm sâu khó lường!