Lúc này Thánh Tâm Duệ lần nữa chạy tới đây.
- Nhanh, bưng hết điểm tâm sáng lên đây!
Thánh Tâm Duệ lập tức phân phó, phía sau có hơn mười người bưng từng món lên, vội vã đi tới phía trước, đặt lên bàn ăn.
- Tần huynh, những món này là điểm tâm sáng nổi danh nhất của Thánh Tước tửu lâu ta, ăn một miếng, cam đoan nhất định cả ngày sẽ sảng khoái tinh thần.
Nhìn trên bàn bày đầy điểm tâm sáng, có đủ loại, phong phú quá phận. Tần Trần cười mắng:
- Ngươi coi ta như heo sao?
- Hắc hắc, Tần huynh nói giỡn!
Thánh Tâm Duệ lần nữa nói:
- Một mình ngài không ăn hết thì còn có Tiểu Phỉ mà, Tiểu Phỉ mà muốn thân thể cao lớn hơn thì phải ăn nhiều thêm chút!
Nghe vậy, chân mày đang nhăn lại của Tần Trần giãn ra. Nhìn thấy Tần Trần giãn chân mày, Thánh Tâm Duệ biết đã nói trúng tâm can của Tần Trần. Gã hỏi thăm rồi, Lăng Tiểu Phỉ chính là nữ hài Tần Trần gặp được lúc đi trên đường, chỉ mới quen được mấy ngày.
Nhưng Tần Trần lại rất quan tâm tới Lăng Tiểu Phỉ. Dường như... Dường như đang đối đãi với tiểu muội muội vậy. Cho nên, Tần Trần đối với việc gì thì có khả năng khó chơi, thế nhưng liên quan tới Lăng Tiểu Phỉ, Tần Trần lại rất lưu ý.
- Vô sự hiến ân tình, không gian tức đạo!
Tần Trần chậm rãi nói:
- Nói đi, có chuyện gì?
- Tần huynh!
Lúc này Thánh Tâm Duệ cũng nói:
- Huynh trưởng của Tần huynh gặp nạn ở Thiên Thần học viện, chỉ là từ đây tới lúc Thiên Thần học viện bắt đầu chiêu sinh còn thời gian mười ngày.
- Bây giờ Tần huynh không có cách nào tiến vào Thiên Thần học viện, nhưng trước tiên có thể chuẩn bị biện pháp giải quyết hộ huynh trưởng!
Nghe vậy, Tần Trần nhíu nhíu mi.
- Ngươi sáng sớm đã đến là vì nói chuyện này?
Thánh Tâm Duệ xấu hổ cười.
- Nói đi, đến cùng là có chuyện gì, ngươi phải biết, ta không thích lằng nhằng!
- Thật sự là không thể gạt được Tần huynh!
Thánh Tâm Duệ lần nữa chắp tay, nói:
- Việc này liên quan đến tính mệnh của toàn bộ Thánh gia ta, cho nên, Thánh Tâm Duệ ta mặt dày xin Tần huynh hỗ trợ!
Ngay sau đó, Thánh Tâm Duệ kể lại hết chuyện đêm qua phụ thân nói.
- Ý của ngươi chính là bảo ta giúp phụ thân ngươi trả lời ba vấn đề kia?
- Chính là như thế!
Thánh Tâm Duệ đầy sự mong đợi nhìn Tần Trần.
- A!
Từ từ, Tần Trần gật đầu nói:
- Thế nhưng ngươi phải nhớ kỹ, ba vấn đề này chính là đại biểu cho ba vấn đề mà ta hứa với ngươi!
- Vâng, vâng, vâng, đó là đương nhiên!
Tuy Thánh Tâm Duệ rất luyến tiếc, nhưng chuyện liên quan đến căn cơ của Thánh gia ở Thánh Đan các, gã không thể không từ bỏ quyền lợi của mình.
- Buổi chiều hôm nay à?
- Không sai!
- Thôi được, vừa vặn, thuốc giải độc ta luyện chế cho ngươi thuận tiện cần chọn ít dược liệu trong Thánh Đan các!
- Được được được!
Thánh Tâm Duệ vội vàng nói:
- Chuyện không nên chậm trễ, chúng ta đi đi!
Nghe thế, lông mày của Tần Trần nhăn lại.
- Khà khà...
Thánh Tâm Duệ xấu hổ cười nói:
- Chờ một chút, chờ Tiểu Phỉ rời giường, chúng ta sẽ đi.
- Thánh Tâm Duệ!
Lúc này Tần Trần lại đột nhiên mở miệng.
- Đệ tử đây!
- Ta xem trọng thiên phú luyện đan của ngươi, thế nhưng cũng không có nghĩa là ta rất trọng thị, nếu như ngươi tiếp tục có những tâm tư này với ta, ta có thể cho ngươi trở thành một vị đại sư, cũng có thể bắt ngươi trở thành...
- Đệ tử không dám!
Nghe vậy, Thánh Tâm Duệ chắp tay nói:
- Thánh Tâm Duệ cam tâm tình nguyện bái môn hạ của Tần huynh, làm một đan đồng, việc này liên quan đến tính mệnh của cả nhà, vạn bất đắc dĩ mới phải làm như này!
- Còn sự tôn sùng của đệ tử đối với Tần huynh tuyệt đối là xuất phát từ tận tâm can!
- Như thế thì được rồi!
Tần Trần phất tay một cái, ý bảo Thánh Tâm Duệ ngồi xuống, chậm rãi nói:
- Đã như vậy thì ta sẽ giúp phụ thân của ngươi tăng cao về đan thuật, dù sao, nếu đan thuật cùng khảo sát đều thắng thì sẽ tốt hơn!
- Đa tạ Tần huynh!
Lúc này trong lòng Thánh Tâm Duệ như nở hoa, nếu Tần Trần xuất thủ, việc này tuyệt đối không thành vấn đề!
- Ta nói rồi, ta nhìn trúng thiên phú đan thuật của ngươi, nhưng nếu về sau chuyện như thế này, ta cũng không hy vọng phát sinh hàng ngày!
- Nhất định, nhất định rồi!
Tần Trần đúng là không rảnh rỗi để ý tới việc như này. Thành bại của Thánh Đăng Phong không có liên quan gì với hắn. Thậm chí mất đi đan đồng như Thánh Tâm Duệ, hắn cũng không có cảm giác không nỡ.
Chỉ có điều sắp xếp hôm qua của Thánh Tâm Duệ đúng là nhìn ra được có dụng tâm, hắn cũng không muốn làm trái tim của Thánh Tâm Duệ băng lạnh. Hai người đợi hồi lâu, rốt cục Lăng Tiểu Phỉ cũng xuống lầu, nhìn thấy điểm tâm sáng trên bàn thì giống như hổ đói vồ mồi, bất chấp tất cả, ăn hết tất cả. Nhìn một nữ hài bảy tám tuổi ăn hết cả một bàn điểm tâm sáng nhưng chỉ vỗ vỗ cái bụng, nói ăn lửng dạ, Thánh Tâm Duệ kinh ngạc tới mức tròng mắt sắp trừng ra ngoài.
Cho tới giờ khắc này, ba người mới bắt đầu cùng rời khỏi Phong Diệp tửu lâu, đi tới Thánh Đan các. Thánh Đan các được xưng là nơi giao dịch linh đan, linh khí lớn nhất Bắc Minh đế quốc, bản thân tụ tập phần lớn Linh Đan Sư của Bắc Minh đế quốc không nói mà còn sở hữu bối cảnh hùng hậu.
Cao bảy tầng lầu - vẻn vẹn đại sảnh của lầu một dường như đã chiếm hết mặt tiền của một con phố. Bảy tầng lầu, cao hơn trăm thước, thật sự là uy nghiêm sừng sững làm người ta nhìn mà phải than thở. Đối với chuyện này, Tần Trần cũng không thèm để ý chút nào.
- Tần huynh, trong đại sảnh của lầu một này đều là vài quầy hàng đơn giản, là nơi những vũ giả giao nộp một chút ngân lượng liền có thể bày quán!
Thánh Tâm Duệ nhiệt tình nói:
- Ngươi cũng biết, một vài vũ giả thường thường ra vào nơi hiểm địa, phát hiện ra một vài thứ tốt, khả năng bề ngoài rất bình thường, thế nhưng bên trong lại ẩn chứa huyền cơ.
- Cho nên cũng có đệ tử thế gia cảm thấy hứng thú với những thứ đó, mua một ít phế phẩm chơi chơi, lấy về xem thử lại là bảo bối thì tự nhiên lại kiếm được một món tiền lớn!
- Chuyện này cũng gần giống với chơi bạc, cũng khảo nghiệm ánh mắt, rất nhiều con em thế gia đều thích tới đây.
Lúc này Tần Trần nghe thì âm thầm gật đầu. Trong lúc lơ đãng, mấy người đi tới trước một gian hàng.
- Mấy vị công tử vào xem thử đi, thanh này cổ kiếm này đừng nhìn bề ngoài rỉ sét loang lổ, đây ít nhất là tứ phẩm linh khí, chỉ có điều trải qua năm tháng của lịch sử nên trở nên cũ rích một chút mà thôi!
Chủ quán thoạt nhìn cực kỳ nhiệt tâm. Tần Trần nhận thanh thiết kiếm rỉ sét loang lổ, cười nói:
- Thanh kiếm này, bao nhiêu tiền?
- Không mắc không mắc, một vạn lượng bạc!
- Một vạn lượng?
Nghe vậy, Thánh Tâm Duệ tức thì quát lên:
- Nếu ngươi dám lừa gạt, có tin ta không cho ngươi được bày quán ở đây nữa hay không?
- Thánh công tử, đây vốn là chuyện khảo nghiệm ánh mắt, ngài không thể ỷ thế hiếp người được...
- Ngươi...
- Ta mua!
Lúc này Tần Trần cũng là mở miệng nói. Mua? Nghe thế, Tần Hả ở một bên cũng cấp bách.
- Tam đệ, một vạn lượng bạc mặc dù không nhiều lắm, nhưng đi mua một thanh phế kiếm thì quá lãng phí!
- Đúng vậy, Tần huynh!
Nhưng Tần Trần không để ý tới, trực tiếp trả tiền, vuốt vuốt kiếm sắt rỉ trong tay.
- Ai nói... Đây là một thanh kiếm sắt rỉ?
Lúc này Tần Trần mỉm cười:
- Cho dù là kiếm sắt rỉ, ta cũng có thể biến nó thành một thanh nhất phẩm cao giai linh khí!
Nhất phẩm cao giai linh khí? Nó có giá trị trăm vạn hoàng kim! Lẽ nào đây thật sự là một linh khí? Hai người Tần Hải cùng Thánh Tâm Duệ đều không thể tin.
- Ha ha, đây chỉ sợ là chuyện tiếu lâm tức cười nhất mà ta từng nghe được!
Đang lúc này, một tiếng cười ha ha đột nhiên vang lên.