- Diệp Tử Khanh, làm thịt hắn!
Lúc này Tần Trần căn bản lười xuất thủ. Ra lệnh một tiếng, Diệp Tử Khanh đứng thẳng dậy, một tay bắt cánh tay của Từ Thánh Hữu lại.
- A...
Lúc này Từ Thánh Hữu kêu thảm một tiếng. Dù sao gã cũng là Linh Hải cảnh nhị trọng, tuy là thực lực không tính là thấp nhưng không thể so với Diệp Tử Khanh là cao thủ danh chính ngôn thuận Linh Hải cảnh tứ trọng. Tiếng răng rắc vang lên, lúc này khuôn mặt của Từ Thánh Hữu tái đi.
- Diệp Tử Khanh!
Nhìn Diệp Tử Khanh, Từ Thánh Hữu hừ nói:
- Ngươi làm cái gì vậy? Ngươi đường đường là đại tiểu thư Diệp gia lại giao du với hạng người như thế à? Truyền đi sẽ ra gì hả?
- Người như thế?
Tần Trần sững sờ, nói:
- Người như thế là loại người thế nào?
- Hạng người hèn hạ vô sỉ!
Từ Thánh Hữu hừ nói:
- Giết cả nhà, còn giả dạng làm người bị hại ở đây, đơn giản là loại không có nhân tính!
- Ồ? Thật sao?
Tần Trần cười nhạt một tiếng, nói:
- Vậy ta sẽ cho ngươi xem thử cái gì gọi là không có nhân tính mới được!
Tiếng nói vừa dứt, Tần Trần nhìn về phía Diệp Tử Khanh:
- Ngươi còn chờ gì nữa? Làm thịt hắn đi!
- Thật giết sao?
Diệp Tử Khanh sững sờ, nói:
- Từ Thánh Hữu là tôn tử của nhị gia Từ Viễn Sơn Từ gia!
- Ta giết người còn phải hỏi người này là ai sao?
Tần Trần không nhịn được nói.
- Ta biết rồi!
- Tần Trần!
Nhìn thấy Diệp Tử Khanh thật sự muốn động thủ, Sở Ngưng Thi quát lên:
- Ngươi dám giết đệ tử của Thiên Thần học viện, Thiên Thần học viện sẽ không bỏ qua cho ngươi!
- Thiên Thần học viện sao...
Tần Trần tự lẩm bẩm, bên trong đầu cũng hồi tưởng lại cảnh tượng năm đó. Đồ nhi tọa hạ của hắn - Thanh Vân, ngoại trừ đệ tử tương đối vượt trội như Minh Uyên ra, còn có một vị gọi là Thiên Thanh Thạch. Năm đó, đại đồ tôn Minh Uyên nói muốn thành lập một đế quốc, nhất thống Cửu U đại lục, bảo vệ mọi người, không chịu chiến loạn xâm hại.
Còn tiểu đồ đệ liền chạy ra ngoài nói mình muốn tạo ra một tòa học viện ở trong đế quốc của đại sư huynh, khai hóa giáo dục, làm cho nhiều người trở thành vũ giả hơn. Đương thời khi hai người nói với Minh Uyên chuyện này thì bị Minh Uyên giũa cho một trận. Cuối cùng vẫn là cầu đến mình, thân là Cửu U đại đế, Tần Trần tương đối thương yêu hai vị đồ tôn này, vì thế cũng liền đồng ý.
Nói cho cùng, bất luận là Bắc Minh đế quốc hay là Thiên Thần học viện, xây dựng lên đều có một phần lực của hắn. Thậm chí Bắc Minh thành này đều là do hắn tự thân bàn sơn lấp biển kiến tạo thành. Dãy núi Bắc Minh liên tiếp với Bắc Minh thành, là hắn cố tình xê dịch tới đây, mục đích là làm cho đệ tử của Thiên Thần học viện có thể tiện tiến vào bên trong liệp sát linh thú, tôi luyện thực lực.
Đối với Bắc Minh thành cùng Thiên Thần học viện, không có ai hiểu hơn so với hắn! Tần Trần thu hồi hồi ức, cười nhạt một tiếng, nói:
- Thiên Thần học viện dám phản bác, ta diệt là được!
Lời này vừa nói ra, toàn bộ đại sảnh tức thì hoàn toàn yên tĩnh. Dám phản bác, diệt là được? Toàn bộ Bắc Minh đế quốc ai dám nói ra lời nói lớn mật này?
- Làm thịt!
Tần Trần mở miệng lần nữa.
- Dừng tay!
Giờ này khắc này, một tiếng quát đột nhiên vang lên. Từ trên lầu hai, hai bóng người đi xuống. Một người phía trước mặc trường sam màu xanh nhạt, khí độ bất phàm, làm cho người ta có cảm giác cao quý trang nhã.
Còn người đi phía sau thì mặc võ phục mây bạch sắc, vóc người hơi khôi ngô, hai người đều chừng hai mươi tuổi nhưng rõ ràng có thể thấy được thân phận của người đi trước tôn quý hơn.
- Lục hoàng tử!
- Tứ ca!
Nhìn thấy hai người, Thánh Tâm Duệ đứng dậy chắp tay một cái. Lục hoàng tử Minh Triệt! Thánh Đan các Tứ thiếu gia Thánh Vân Tài! Hai người này không ai không phải là thiên chi kiêu tử nổi danh lừng lẫy trong đế đô. Minh Triệt lúc này đi tới trước, nói:
- Chuyện gì cần giết người cho hả giận? Cho dù là ở trên đường phố đế đô, giết người cũng là phạm pháp!
- Vị huynh đệ này có chuyện dễ bàn, hà tất phải động đao động kiếm?
Lúc này Minh Triệt có thái độ hòa giải. Nghe vậy, chân mày của Tần Trần nhíu lên. Tên Minh Triệt đó cũng đi tới trước người Sở Ngưng Thi, cười nhạt nói:
- Sở cô nương, chúng ta lại gặp mặt!
- Lục hoàng tử!
- Không cần gọi ta là lục hoàng tử, gọi ta là Minh Triệt là được!
Minh Triệt cười nhạt. Nhìn thấy dáng vẻ có chút ủy khuất của Sở Ngưng Thi, Minh Triệt chỉ cảm thấy trong lòng như mềm cả ra. Hóa ra là lại một tên mắt mù mới tới! Lúc này Tần Trần đứng dậy, cũng lười để ý tới những người này, đi thẳng tới trước người Sở Ngưng Thi.
- Ngươi muốn làm gì?
Sở Ngưng Thi giả bộ điềm đạm đáng yêu, trốn sau lưng Minh Triệt.
- Tần Trần đúng không? Ngươi giết cả nhà người ta đã là quá phận, bây giờ còn muốn động thủ với Sở cô nương, sao ngươi lại nhẫn tâm lạt thủ tồi hoa (phá hư cái đẹp) như vậy?
Minh Triệt tức thì quát lên.
- Ngu xuẩn!
Tần Trần mắng.
- Ngươi nói cái gì?
Bị Tần Trần mắng như vậy, Minh Triệt tức thì ngẩn ra. Gã chính là lục hoàng tử của hoàng thất Bắc Minh đế quốc, thân phận tôn quý, ngày thường ai gặp gã cũng phải có dáng vẻ khiêm tốn, hiện tại, Tần Trần lại mắng thẳng mặt gã.
Tần Trần lần nữa nói:
- Ta chửi là ngu xuẩn!
- Minh Uyên là một người tinh minh như vậy, tại sao con cháu hậu đại lại trở thành ngu xuẩn như thế?
- Lạt thủ tồi hoa? Cẩn thận đóa hoa này sớm muộn cũng biến thành hoa ăn thịt người, ăn ngươi không còn sót cả xương.
- Làm càn!
Minh Triệt tức giận quát lên:
- Ta thấy ngươi đang muốn chết!
Lúc này Minh Triệt trực tiếp xuất thủ về phía Tần Trần.
Minh Triệt vừa sải bước ra, nắm tay ngưng tụ ra một cái đầu hổ, đầu hổ cắn xé thẳng về phía Tần Trần. Hỏng bét! Thánh Tâm Duệ cùng Diệp Tử Khanh đều ngẩn ra. Minh Triệt là Linh Hải cảnh nhị trọng, Tần Trần nào là đối thủ được!
- Nói ngươi ngu xuẩn, đơn giản là vũ nhục hai chữ ngu xuẩn!
Tần Trần hừ một tiếng, đứng tại chỗ, không nhúc nhích. Ầm... trong giây lát, Minh Triệt đấm ra một quyền, gần kề ngực của Tần Trần. Nhưng một tiếng rắc vang lên, bàn tay của Minh Triệt lúc này bị uốn xuống, một tiếng vang lên từ chỗ cánh tay gã, hét thảm một tiếng, tức thì dừng lại. Cánh tay gã, đã gãy!
- Thân là hậu nhân của Minh Uyên, ngươi đã làm xấu mặt tổ tiên của ngươi!
Tần Trần túm ống tay áo của Minh Triệt lại.
- Ngươi muốn làm gì?
Lúc này Minh Triệt hoàn toàn hoảng sợ. Gã có Linh Hải cảnh nhị trọng, vậy mà căn bản không cách nào phá vỡ được phòng ngự của Tần Trần, tên khốn này... Là tảng đá hình người sao?
- Aiz...
Từ từ, Tần Trần gắt gao túm áo của Minh Triệt nhưng lại không đành lòng hạ sát thủ. Dù nói thế nào cũng là hậu nhân của đồ tôn mình, giết, dù sao cũng không đành lòng.
- Cút!
Bàn tay của Tần Trần vung lên, phù phù một tiếng, ném Minh Triệt ra ngoài, bên ngoài đại sảnh tức thì truyền đến một tiếng kêu như giết heo. Lúc này Tần Trần nhìn về phía khuôn mặt trắng bệch của Sở Ngưng Thi.
- Ngươi... Ngươi ngươi ngươi đã đến Linh Hải cảnh!
Sở Ngưng Thi kinh ngạc nói.
- Không sai, yên tâm, lần này ta sẽ không giết ngươi, thế nhưng, lần gặp mặt sau ta phải giết ngươi.
- Để cho ngươi một mạng, nói cho Lăng Thiên, bảo hắn đến tìm ta!
- Ồ đúng rồi!
Tần Trần lần nữa nói:
- Lần sau, thu hồi bộ dạng làm bộ đáng thương bi thảm của ngươi đi, nhìn rất... đáng ghét!
Tần Trần vừa dứt lời, hai tay chắp sau lưng nhìn về phía Lăng Tiểu Phỉ.
- Tiểu Phỉ, chúng ta đi thôi..., cơm này, xem ra chỉ có thể để lần sau rồi ăn!
- Ồ!
Lăng Tiểu Phỉ đi ngang qua Sở Ngưng Thi, nhìn Sở Ngưng Thi, hừ một tiếng:
- Ngươi là phần tử xấu, không xinh đẹp bằng Sương Nhi tỷ tỷ và Tử Khanh tỷ tỷ!
Lúc này Diệp Tử Khanh cũng khá là xấu hổ.
- Công tử, người này giết hay là không giết?
Tần Trần nói:
- Giết!