Diệp Tử Khanh đúng là rất mạo mỹ, so với Vân Sương Nhi có thể nói là cùng một cấp bậc. Điểm khác biệt giữa hai người chính là, Diệp Tử Khanh là vẻ đẹp thục nghi làm cho người ta có cảm giác không màng danh lợi, nhưng có một tia lạnh nhạt. Còn Vân Sương Nhi lại nhiều hơn một tia khí tức linh động.
Tỉ mỉ so sánh thì hai người không được phân sàn sàn như nhau, bởi vì không phải cùng một loại hình xinh đẹp. Nhưng một mỹ nữ như vậy, thiên chi kiêu nữ, Tần Hải thề bản thân mình tuyệt đối là lần đầu tiên nhìn thấy, tam đệ cũng không thể quen biết được. Nhưng bây giờ, vị mỹ nữ này lại đang đi tới đây. Đây là ý gì?
- Tử Khanh... bái kiến Tần công tử!
Chỉ là trong giây lát, Diệp Tử Khanh mở miệng, mọi người đều hoàn toàn ngây ngốc. Tề Hạo ngơ! Tần Hải ngây người! Ngay cả Vân Sương Nhi lúc này cũng cảm thấy thật kỳ lạ. Phải biết, Diệp Tử Khanh không phải lấy hình thức chào hỏi gặp mặt bình thường của nữ tử đế quốc để thăm hỏi Tần Trần, mà là lấy... tư thế tỳ nữ hành lễ với Tần Trần.
- Ta còn tưởng ngươi không tính chào hỏi công tử ta chứ!
Lúc này Tần Trần nói như là đương nhiên:
- Xem ra, Diệp gia ngươi ở Bắc Minh đế quốc thật đúng là không đơn giản!
Nghe thấy lời này, Diệp Tử Khanh gượng cười trong lòng. Không đơn giản? Ở trong mắt Tần Trần, chỉ sợ không có chuyện gì là không đơn giản?
- Tần công tử!
- Tần công tử!
Sau lưng Diệp Tử Khanh, Khô lão cùng với ba người Diệp Lượng, Diệp Sảng, Diệp Phong cũng đi tới phía trước, cung kính chào hỏi. Lần trước, Tần Trần thể hiện thủ đoạn cùng thực lực bên trong uyên trong cốc thật sự là làm nhóm bọn họ cảm thấy cực kỳ đăm chiêu. Về sau suy nghĩ kỹ lại, đơn giản là khủng bố. Vì thế giờ gặp lại Tần Trần, bọn họ đều sinh lòng cung kính.
- Tần công tử đã đi tới đế đô thì chỗ dừng chân để ta sắp xếp đi!
Diệp Tử Khanh mở miệng nói:
- Ta đã sắp xếp một phòng trong Phong Diệp tửu lâu cho Tần công tử rồi!
Phong Diệp tửu lâu! Lúc này mí mắt của Tề Hạo như sắp nứt ra, Phong Diệp tửu lâu là tửu lầu sang trọng nhất của sản nghiệp Diệp gia ở toàn bộ đế đô, cho dù là đệ tử Diệp gia đều rất ít người có thể vào ở trong đó. Sự xa hoa của nơi đó đủ để đứng ở trong ba vị trí đầu trong Bắc Minh đế quốc! Diệp Tử Khanh lại cho Tần Trần ở đó? Đùa gì thế!
- Ngươi biết ta muốn tới sao?
Tần Trần mở miệng hỏi.
- Lần trước từ biệt, về sau ta có phái người quan tâm tới hướng đi của Tần công tử!
Diệp Tử Khanh cung kính nói:
- Chỉ có điều khi phái người chạy tới Tần gia, một trận đó những thuộc hạ kia không có nhãn sắc, không ra tay trợ giúp Tần gia, là ta làm tỳ nữ không đúng, cũng xin Tần công tử trừng phạt!
- Trừng phạt thì thôi đi, vốn cũng không phải là đại sự gì!
Nghe thấy lời này, Diệp Tử Khanh thở phào.
- Cũng xin Tần công tử cùng tiểu nữ tử đến Phong Diệp tửu lâu để nghỉ ngơi!
Diệp Tử Khanh lần nữa nói.
- Như vậy sao được!
Chỉ là đột nhiên, vào thời khắc này, một giọng nói đầy truyền cảm vang lên.
- Tại sao Tần đại sư có thể vào ở nơi có đẳng cấp không cao như Phong Diệp tửu lâu được? Tần đại sư vẫn là theo đệ tử vào ở Thánh Tước tửu lâu đi!
Đây là người nào? Nghe thấy lời này, mọi người không khỏi xoay người nhìn lại. Nhìn thấy người đến, chân mày của Diệp Tử Khanh nhíu lại.
- Thánh Tâm Duệ, ngươi có ý gì?
Thánh Tâm Duệ? Chờ đã, Trời ơi! Lúc này Tề Hạo tức thì cảm thấy trên ngực như đang bị áp đá lớn, hô hấp nặng nề. Các giao dịch linh đan, linh khí lớn nhất của đế đô —— Cửu công tử của Thánh Đan các, Thánh Tâm Duệ! Thật là gã sao? Tục danh của người này lưu truyền rộng khắp ở toàn bộ đế đô của Bắc Minh đế quốc. Tuổi gần mười sáu cũng đã là một gã nhất phẩm Linh Đan Sư!
Được người ta gọi là kỳ tài đan thuật thế hệ mới của Bắc Minh đế quốc! Tên khốn này làm sao lại xuất hiện ở nơi này?
- Diệp Tử Khanh, ta có thể có ý gì chứ?
Thánh Tâm Duệ lần nữa nói:
- Thánh Tâm Duệ ta chính là đan đồng tọa hạ của Tần đại sư, Tần đại sư đi tới đế đô, ta thân là tọa hạ đan đồng đương nhiên là phải chiêu đãi thật tốt!
- Phong Diệp tửu lâu của Diệp gia ngươi chỉ có thể đứng ở ba vị trí đầu của đế đô, nhưng Thánh Tước tửu lâu của Thánh Đan các ta lại được công nhận là số một của đế đô, đương nhiên là phải ở chỗ ta rồi!
Tần đại sư? Tọa hạ đan đồng? Lúc này Tề Hạo chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng. Đường đường là kỳ tài đan thuật thế hệ mới của đế đô lại là tọa hạ đan đồng của tên nhà quê như Tần Trần? Gã đang đùa cái gì thế! Hơn nữa nhìn dáng vẻ của Thánh Tâm Duệ còn không lấy làm hổ thẹn, tự cho là quang vinh? Ở một bên, Tần Hải càng run rẩy, kích động tới thân thể run lên.
Tuy là gã không hiểu nguyên do trong đó, nhưng trong mắt, đệ đệ của gã thật sự là... Thâm tàng bất lộ! Một vị thiên chi kiêu nữ của đế đô! Một vị kỳ tài đan thuật của đế đô! Hai người này, một người là tỳ nữ của Tần Trần, một người là đan đồng của Tần Trần, thiên hạ này còn có chuyện mơ hồ hơn so với chuyện này sao? Thánh Tâm Duệ không để ý tới Diệp Tử Khanh, nhìn về phía Tần Trần, cung kính nói:
- Tần đại sư!
- Vẫn gọi ta là Tần Trần đi, Tần đại sư Tần đại sư, có vẻ ta rất già rồi ấy...
- Vâng phải phải, Tần công tử!
Thánh Tâm Duệ chắp tay đáp. Đột nhiên quay người, nhìn về phía mấy người sau lưng, quát lên:
- Mang người lên cho ta!
- Vâng!
Tức thì, hai gã vũ giả kẹp theo một người, ném lên.
- Tần công tử, tên Đỗ Triết lại dám tự ý rời khỏi Lăng Vân thành, dẫn tới thời khắc nguy nan của Tần gia, Thánh Đan các không có ai hạ lệnh xuất thủ, hôm nay ta bắt giữ hắn lại, mặc cho Tần công tử xử lý!
Đỗ Triết lúc này một thân lam lũ, vết thương trên người chằng chịt, hiển nhiên là đã bị một trận đánh đập.
- Tần công tử tha mạng, tha mạng, ta vốn thấy Tần công tử nhiều ngày chưa về, cho nên mới vội vàng đến đế đô bẩm báo cho Thánh công tử, ai ngờ bọn Lăng gia động thủ, Tần công tử tha mạng!
Lúc này Đỗ Triết nào còn sự tôn vinh của một vị đỉnh cấp Phàm Đan sư nữa, khóc sướt mướt, đau khổ cầu khẩn.
- Chuyện này Đỗ Tư Viễn đã nói với ta rồi, không trách hắn được, nhưng ngươi làm như thế thật ra có vẻ quá hà khắc!
- Không hà khắc, không hà khắc!
Thánh Tâm Duệ lập tức nói:
- Nếu không phải thực lực của Tần công tử nổi bật, bát môn kỳ đã đánh chết được Linh Hải cảnh nhất trọng, chỉ sợ hôm nay ta không gặp được Tần công tử!
Bát môn kỳ đánh chết Linh Hải cảnh? Ở một bên, Vân Sương Nhi cùng với Mạc lão và đám Tề Hạo đều biến sắc. Lúc này tâm can của Tề Hạo cũng bị hù dọa. Gã còn nghĩ ở trên đường sẽ tìm cơ hội loại trừ Tần Trần, đỡ phải chịu cảnh tên khốn này khoe khoang trước mặt mình. May mà còn chưa động thủ, nếu không thì mấy hộ vệ Linh Hải cảnh nhất trọng cùng cửu môn cảnh bảo vệ bên cạnh mình còn không phải sẽ đều làm mồi cho cá sao...
- Thả hắn đi, Đỗ Triết đại sư ở Lăng Vân thành rất tốt, vừa vặn cha ta đang phải xử lý nhiều chuyện, hợp tác với Đỗ Triết đại sư mới có thể làm tốt được!
- Nghe thấy chưa?
Thánh Tâm Duệ đá Đỗ Triết một cước, hừ nói:
- Còn không mau đa tạ ân không giết của Tần công tử!
- Đa tạ Tần công tử, đa tạ Tần công tử!
Lúc này tim của Đỗ Triết mới xem như là trở về chỗ cũ, may mà đoạn thời gian trước Tần Trần không có mặt, quan hệ của Đỗ Tư Viễn cùng Tần Hâm Hâm khá tốt, hôm nay Tần Trần cũng không so đo, hơn phân nửa bởi vì... chuyện đó, nếu không hôm nay mình khó thoát khỏi cái chết! Sự để ý của Thánh Tâm Duệ đối với Tần Trần lớn hơn cái mạng của y. Nếu Tần Trần bỏ mình, tên Thánh Tâm Duệ kia không ai có thể làm nguôi ngoai được, y chỉ có một con đường chết, mà trước khi chết, mạng của hai phụ tử bọn họ cũng sẽ không còn.
- Tần công tử, chuyện đã giải quyết, đến Thánh Tước tửu lâu ở chứ?
Thánh Tâm Duệ vội vàng nói.
- Thánh Tâm Duệ, ngươi phải biết đạo tới trước tới sau chứ?
Đôi mi thanh tú của Diệp Tử Khanh nhíu lên, nói.
Tư thế của hai người lúc này như đang dùng mũi nhọn đấu với đao sắc, mơ hồ tóe ra tia lửa...