Hắn vốn tưởng rằng sau khi không còn gì để nói với Vân Sương Nhi, cô gái này nên rời đi mới phải. Thật không ngờ, Vân Sương Nhi dường như không thèm để ý tới đêm nói chuyện đó, một đường làm bạn cùng hai huynh đệ Tần Trần, trong lúc rảnh rỗi tâm sự trời bể. Đây quả là làm cho một vị công tử khác cực kỳ buồn bực. Lúc này, giữa núi rừng, đám Tần Trần dừng lại nghỉ ngơi. Tề Hạo ăn gà nướng, mắt nhìn bên kia, Tần Trần cùng Vân Sương Nhi nói chuyện với nhau thật vui, trong lòng cực kỳ tức giận.
- Tên tiểu tử thối này dựa vào cái gì lại có được hảo cảm của Vân Sương Nhi?
Tề Hạo hừ, nói:
- Trần Phong, bảo ngươi điều tra tên nhóc này, có tin tức gì chưa?
- Khởi bẩm thiếu gia, Tần Trần, Tam thiếu gia của Tần gia Lăng Vân thành, có người nói đã bị đoạt tinh môn, đột nhiên sau đó thiên phú đề cao, còn giúp Tần gia nhất thống toàn bộ Lăng Vân thành.
- Ồ?
Nghe thấy lời này, Tề Hạo lại rất hiếu kỳ.
- Lăng Vân thành chẳng qua chỉ là một thành trì cấp bậc một triệu nhân khẩu, sao có thể sánh bằng quận lớn như Thiên Thủy quận được? Phỏng chừng bên trong Lăng Vân thành, ngay cả một vũ giả Linh Hải cảnh cũng không có ấy chứ?
Tề Hạo xen một tiếng hừ, nói:
- Ta không tin, tiểu tử này còn soái hơn so với ta?
Nghe thấy lời này, Trần Phong chỉ có thể gượng cười một tiếng, công tử nhà mình luôn như vậy, tâm cao khí ngạo, đến đế đô đó không phải là một chuyện tốt. Thời gian mấy ngày sau đó, Tần Trần cùng Tần Hải dẫn theo Lăng Tiểu Phỉ, cô nhóc đi vài bước đường liền kêu mệt, muốn ngồi lên người Tiểu Thanh. Ngay từ đầu, Tiểu Thanh rất không vui, về sau lại mỗi ngày nếu Lăng Tiểu Phỉ không ngồi lên người nó thì nó còn nổi giận. Qua bốn năm ngày, trước mắt mọi người rốt cục xuất hiện một cái bóng mờ.
Sở hữu mấy nghìn năm lịch sử, đế đô Bắc Minh thành rốt cục cao ngạo hiển hiện ở trước mặt mọi người. Toàn bộ Bắc Minh thành tứ phương dung nạp mấy chục triệu nhân khẩu, tường đồng vách sắt bao chung quanh, nhìn kỹ lại giống như một con mãnh thú Thương Lan đen nhánh đang mở cái miệng to ra cắn nuốt mỗi người đang tiến vào bên trong. Tường thành đen nhánh chế tạo từ hắc huyền thiết kiên cố, cao trăm mét, dày bịch chắc nịch, khi đoàn người tới trước cửa thành, cách đó vài chục mét, hai bên cửa thành có hộ vệ hoàng gia của Bắc Minh đế quốc canh gác.
- Rốt cục đến rồi...
Lúc này Tần Trần hô lên, chậm rãi nói:
- Đế đô, lần này phải biến thiên rồi!
Mọi người lần lượt đi tới, cho dù là nhìn thấy đường nét ucar Bắc Minh thành rồi nhưng vẫn cần đi nửa ngày mới tới cửa thành. Vào thành, mỗi người cần giao nộp một trăm lạng bạc ròng để được tiến vào trong thành, Tần Hải hoa cả mắt nhìn bốn phía, không biết nguyên do.
- Vẫn luôn nghe nói Bắc Minh thành giống như một quốc gia thu nhỏ của một quốc gia lớn, không ngờ quả nhiên như vậy!
Đường phố phồn hoa, mười sáu chiếc xe ngựa chạy song song đều không có bất cứ vấn đề gì. Lúc này thoạt nhìn quả thật là ngựa xe như nước, người đến người đi nối liền không dứt.
- Nhà quê!
Tề Hạo xen vào một tiếng, nói:
- Lần đầu tiên đến đế đô chứ gì? Biết ở đâu chưa?
- Gần đây, Thiên Thần học viện bắt đầu tuyển nhận đệ tử ngoại viện, chính là lúc đang nhiều người, không đặt trước căn bản là không tìm được chỗ ở đâu!
Nhìn hai huynh đệ Tần Hải cùng Tần Trần, mặt Tề Hạo không chút tiết tháo. Hai người này căn bản không lọt được vào mắt hắn!
Nông thôn đến nhà quê mà thôi, lần đầu tiên đến đế đô, sợ rằng ở đâu cũng không biết. Bây giờ muốn tìm nơi ở khó như lên trời.
- Nói như vậy, Tề công tử đã tìm được chỗ ở rồi sao?
Lúc này Tần Hải bất mãn nói. Đoạn đường này, Vân Sương Nhi đi theo cũng liền thôi đi, dù sao có mỹ nữ làm bạn, ai cũng không chê phiền, nhưng tên Tề Hạo này đuổi không đi, còn một đường châm chọc khiêu khích.
Tần Trần tính khí tốt, không ngại, gã lại hơi không chịu đựng được.
- Đó là chuyện đương nhiên!
Tề Hạo cao ngạo nói:
- Mẫu thân ta là muội muội của tộc trưởng Diệp gia, chuyến này ta còn chưa tới, Diệp gia đã giúp ta đặt xong phòng ốc rồi!
Tề Hạo vừa dứt lời liền xoay người nhìn về phía Vân Sương Nhi, nói:
- Vân tiểu thư, còn chưa có chỗ ở chứ gì? Không bằng đi theo ta đi? Cam đoan sẽ có chỗ cho Vân tiểu thư bình yên vào ở!
- Chúng ta đi đi!
Lúc này Tần Trần phất tay một cái nói:
- Trước tiên tìm một nơi ở đã rồi lại tới Thiên Thần học viện!
- Ừ!
Tần Hải cũng không thèm để ý đến Tề Hạo, xoay người liền muốn rời đi.
- Tần công tử, đi cùng đi!
Vân Sương Nhi cười nhạt, giống như là bách hoa thịnh phóng, nói:
- Vừa hay ta cũng cần tìm nơi ở!
Nàng vẫn chưa nhận lời mời của Tề Hạo! Tần Trần gật đầu, không từ chối. Kỳ thực trong đáy lòng hắn vẫn yêu quý Vân Sương Nhi. Sự yêu quý này chỉ là yêu tài. Hỗn Độn Chi Thể của Vân Sương Nhi nếu như bị lãng phí như thế thì thật sự là đáng tiếc. Nếu bồi dưỡng tốt, tương lai nhất định là nữ đế một phương!
- Tử Khanh tỷ!
Ngay lúc này, một tiếng gọi ầm ĩ hưng phấn đột nhiên vang lên. Cả người của Tề Hạo nhảy dựng lên, hưng phấn la to, nói:
- Thấy không? Thấy không? Biểu tỷ của ta tới đón ta rồi, Diệp Tử Khanh, thiên chi kiêu nữ của Diệp gia, mỹ nữ nổi danh nhất đế đô!
Nghe thấy lời này, trong mắt Tần Hải cũng mang sự tức giận bất bình. Diệp gia, một trong những gia tộc hào môn của Bắc Minh đế quốc, Diệp Tử Khanh càng nghe đại danh đã lâu, là một thiên chi kiêu nữ. Tên Tề Hạo này thật đúng là tốt số.
- Hắc hắc, nói cho các ngươi biết, biểu tỷ của ta đã giác tỉnh hoàng thể, còn đã đến Linh Hải cảnh tứ trọng, trở thành đối tượng chiếu cố trọng điểm của Thiên Thần học viện!
- Hiện tại toàn bộ đế đô, danh tiếng của biểu tỷ ta chính thịnh, được xưng là đệ nhất thiên chi kiêu nữ!
Tề Hạo dương dương đắc ý, hưng phấn không thôi, không ngừng phất tay về phía mấy người mới đến.
- Biểu tỷ!
- Tề Hạo, làm sao bây giờ ngươi mới đến?
Lúc này thái độ của Diệp Tử Khanh lãnh đạm:
- Không phải nói năm ngày trước đã đến được rồi sao?
Diệp Tử Khanh mang theo một khuôn mặt đẹp thục nghi, cả người giống như liên hoa an tĩnh, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, chỉ là trên khuôn mặt trong suốt kia cũng mang theo một tia ưu sầu.
- Khà khà, biểu tỷ, trên đường dây dưa chút thời gian, chớ để ý!
Tề Hạo tức thì đi tới bên người Diệp Tử Khanh, nói:
- Biểu tỷ, chỗ dừng chân đã sắp xếp xong chưa? Ta có một vị bằng hữu, là Vân Sương Nhi tiểu thư, quen biết trên đường, có thể sắp xếp cho nàng một gian phòng không? Vân Sương Nhi tiểu thư...
Lúc này Tề Hạo nói liên tục không ngừng, ánh mắt không ngừng liếc nhìn Tần Trần. Ý là nói cho Tần Trần: Đồ nhà quê, so với ta, ngươi mà dám so với ta sao? Nhưng vừa nói, Tề Hạo cũng phát hiện ra không thích hợp! Đôi mắt của Diệp Tử Khanh cũng không đang nhìn mình giới thiệu Vân Sương Nhi, mà đang nhìn về phía Tần Trần ở một bên.
- Biểu tỷ, chẳng qua là hai cái con ba ba xuất thân nhà quê mà thôi, không có gì đẹp mắt!
Tề Hạo thúc giục:
- Ngươi có nghe ta nói chuyện không? Biểu tỷ!
- Câm miệng!
Diệp Tử Khanh mắt lạnh nhìn về phía Tề Hạo, tức thì quát một tiếng. Bị Diệp Tử Khanh làm giật mình, Tề Hạo tức thì câm như hến. Tuy nói Diệp Tử Khanh là biểu tỷ của gã, nhưng hai người cũng rất xa cách. hiện tại Diệp Tử Khanh đã khai mở hoàng thể, tương lai nhất định là thiên nữ uy chấn toàn bộ Bắc Minh đế quốc, so với nàng, mình căn bản không có cửa. Mà lúc này, Diệp Tử Khanh đang chậm rãi đi về phía Tần Trần. Chờ đã, có chuyện gì vậy?
Tề Hạo tức thì khó hiểu. Không chỉ Tề Hạo, lúc này Tần Hải cũng là mơ hồ.