Thần Đạo Đế Tôn

Chương 61: Ở chỗ này của ta

Chương Trước Chương Tiếp



- Tề Hạo công tử, thuộc hạ phụng mệnh của chủ nhân đi tìm kiếm một bé gái, nếu như không tìm được thì sẽ không được tha thứ, quấy rối Tề Hạo công tử thật sự là xin lỗi, đợi ta tìm được người kia sẽ lập tức rút đi!

Hắc y đại lão lần nữa chắp tay nói:

- Nghe nói Tề Hạo công tử thiên phú rất cao, lần này sắp sửa đến đế đô tiến vào Thiên Thần học viện, chúng ta xin chúc mừng công tử!

Hiển nhiên, hắc y đại lão đã gãi đúng chỗ ngứa.

- Được!

Tề Hạo gật đầu, nói:

- Ta muốn xem thử các ngươi rốt cuộc là thật sự tìm người hay là cố ý bới móc.

Nghe thấy lời này, trong lòng hắc y đại lão thở phào một tiếng. Nếu như Tề Hạo đuổi bọn họ đi, cho dù không muốn đi cũng phải đi! Sau khi Tề Hạo nói xong thì đứng ở một bên, cũng không nói nhiều. Ngay lúc này, một tiếng cọt kẹt đột nhiên vang lên. Phía bên phải, cửa của một gian phòng chợt mở ra. Bên trong gian phòng, một già một trẻ đi ra.

Sắc mặt của lão giả lạnh nhạt nhìn mọi người, không mở miệng, còn thiếu nữ tuổi mới mười tám, ánh mắt lóe lên tinh quang, một thân váy dài màu lam nhạt, bên hông buộc một dải lụa màu đen, tư thái thon thả, hoàn toàn thoải mái. Trên gương mặt không trang điểm phấn son nhưng lại đẹp đến mức làm cho người ta gần như hít thở không thông. Chỉ là cả người nữ nhân này không mang theo một tia sóng linh khí nào, dường như chỉ là một... Người thường.

- Chỗ của ta cũng không có người mà các ngươi muốn tìm!

Giọng của nữ tử giống như chuông bạc, nghe cực kỳ dễ chịu. Nhưng lúc này, một tiếng cọt kẹt vang lên lần nữa, một gian khách phòng ở giữa cũng mở ra. Tần Trần hai tay chắp sau lưng đứng ở lan can, nhìn xuống phía dưới.

- Các ngươi muốn tìm một bé gái bảy tám tuổi thật sao?

Tần Trần nhìn phía dưới, cười nhạt nói.

- Vị công tử này, chính là như vậy!

- Há, ở chỗ của ta này!

Tần Trần vừa nói xong liền vẫy tay, lúc này Lăng Tiểu Phỉ đi ra.

- Tần Trần ca ca, ngươi không phải muốn bán đứng ta chứ?

- Dĩ nhiên không phải, nếu như ta bán ngươi còn có thể cho ngươi ăn mặc xinh đẹp như vậy sao?

Vừa rồi, tiểu nữ oa đã rửa mặt sạch sẽ, nhìn phá lệ thanh tú, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc trác thật sự là làm người ta không đành lòng lừa dối.

- Vị Tần Trần công tử này!

Lúc này hắc y đại lão mở miệng nói:

- Nữ đồng này chính là nữ nhi của quản gia thiếp nhân chủ nhân nhà ta, lần này bỏ nhà ra đi, quản sự đại nhân vô cùng sốt ruột, phái chúng ta đến tìm!

- Cũng xin vị Tần Trần công tử này trả cô bé này về cho chúng ta!

- Ồ? Hóa ra là như này sao!

Tần Trần nhìn về phía Lăng Tiểu Phỉ.

- Mới không phải!

Lăng Tiểu Phỉ hừ một tiếng, trong tay nắm một miếng bánh nướng, thấp giọng nói:

- Người này nói mò, hắn căn bản không biết ta tên là gì!

- Ồ?

Tần Trần xoay người nhìn về phía dưới, nói:

- Nếu là hài tử của quản sự đại nhân nhà ngươi, ta nghĩ ngươi phải biết tên của tiểu nữ oa này chứ?

Lời này vừa nói ra, hắc y đại lão tức thì biến sắc. Hắn chỉ phụng mệnh đuổi theo tiểu cô nương, nào biết bé gái này tên là gì?

- Không biết?

Tần Trần cười nói:

- Không biết tên, tới tìm người còn mặc trang phục giặc cướp, xem ra, tiểu cô nương này không phải hài tử của quản sự nhà ngươi, ta không có cách nào giúp ngươi rồi!

- Tần Trần ca ca, ngươi thật thông minh!

Lăng Tiểu Phỉ cười hắc hắc nói.

- Đại ca, đừng nói nhiều như vậy, trực tiếp cướp người là được!

Lúc này, một gã hắc y nhân không nhịn được, bước chân chỉa xuống đất, vừa sải bước ra liền giết lên lầu hai.

- Cút!

Lúc này Tần Hải hừ một tiếng, đánh ra một quyền. Ầm... hắc y nhân thất môn Tử Môn cảnh phun ra một ngụm máu tươi, chật vật vọt về ngã nhào trên đất, trên ngực xuất hiện vùng cháy đen, mắt trợn trắng, mắt thấy là sống không nổi. Bát môn Kinh Môn kỳ! Nhìn thấy thiếu niên đứng bên cạnh Tần Trần lại là một gã cao thủ bát môn Kinh Môn cảnh, hắc y đại lão hơi biến sắc.

- Sao lại thành cướp đoạt rồi? Ngươi ngay cả tên của nữ nhi nhà quản sự của ngươi cũng không biết sao? Đây rõ ràng không phải người ngươi muốn tìm đâu!

- Tiểu tử, ngươi muốn chết!

Hắc y đại lão làm sao không nhìn ra, Tần Trần rõ ràng đang đùa bỡn bọn họ, lúc này gã phẫn nộ sải bước ra.

- Bát phong chưởng!

Một chưởng đánh ra, tám luồng kình khí lần lượt xuất hiện, trong nháy mắt bao vây toàn thân Tần Trần.

- Cửu môn kỳ đó!

Tần Trần cười thầm trong lòng, đứng ở chỗ lan can đá ra một cước. Hiện nay đã đến cửu môn kỳ, sức mạnh toàn thân của hắn đủ đến bốn trăm mã lực, hơn nữa còn thêm việc thi triển Cương Phong Linh Thể quyết có thể lần nữa gia tăng gấp đôi sức mạnh. Sức mạnh mà một cước này ẩn chứa vô cùng đơn giản, nhưng có ít nhất năm trăm mã lực. Cho dù là vũ giả cửu môn Thiên Môn cảnh bình thường, tổng hợp khí lực từ khi bú sữa mẹ tới nay lại cũng căn bản không có cách nào so sánh được. Ầm... trong giây lát, tám luồng kình khí bị một cước của Tần Trần đạp nát, không chỉ có vậy, thân ảnh đang xông lên của hắc y đại lão bị kình khí còn lại đạp thẳng về.

- Cửu môn Thiên Môn cảnh!

Nữ tử đang tuổi thanh xuân đứng sau lưng lão giả thét lên một tiếng kinh hãi. Phụt... Hắc y đại lão phun ra một ngụm máu tươi, mặt nạ rơi xuống lộ ra một khuôn mặt kiên nghị của người đàn ông trung niên.

- Tần Trần, ta sẽ nhớ tên của ngươi!

Thân ảnh của hắc y đại lão lóe lên, muốn dẫn người rời đi.

- Đã đến đây rồi, đi cái gì?

Tần Trần lại vỗ ra một chưởng, linh khí hóa thành một mũi tên nhọn rồi phù một tiếng, đâm thẳng vào sau lưng của hắc y đại lão. Sau một tiếng vù, khí lực hộ thể quanh thân hắc y đại lão lúc này giống như tào phớ bị cắt ra, ngã xuống đất không dậy nổi. Những người còn lại sớm sợ đến mặt vàng như đất, chật vật chạy trốn. Thấy cảnh này, lão giả đi cùng nữ tử tuổi thanh xuân híp hai mắt lại.

- Linh khí phóng ra ngoài tạo thành binh khí, trực tiếp phá vỡ phòng ngự hộ thể của một vị vũ giả cửu môn Thiên Môn cảnh, thiếu niên này không đơn giản đâu...

- Mạc lão, thật hiếm khi nghe được ông khen ngợi một người!

Nữ tử thanh xuân cười nhạt, khuynh quốc khuynh thành.

- Một vị thiếu niên thú vị như vậy, ta thực sự muốn đi làm quen một chút!

Nữ tử thanh xuân vừa nói, vừa đi ra phía trước. Mạc lão vốn định ngăn cản, nhưng nghĩ kỹ lại vẫn không mở miệng, lặng lẽ theo phía sau.

- Xin chào, ta tên là Vân Sương Nhi!

Nữ tử thanh xuân tự giới thiệu mình:

- Hai vị công tử thoạt nhìn thật có lòng nhiệt tình, có ngại cùng nhau ngồi chung không?

- Tần Trần!

Nhìn ngọc thủ mà nữ tử trước mắt nữ tử đưa ra, Tần Trần hơi hơi vươn tay cầm lấy. Chỉ là sau một khắc, ánh mắt của Tần Trần cũng hơi hơi rụt lại. Dường như cảm thấy được ánh mắt của Tần Trần, Vân Sương Nhi cười nhạt nói:

- Trong cơ thể ta cũng không có linh khí, không có cách nào tu hành, Tần công tử không cần ngạc nhiên.

Nhìn Tần Trần không còn đặt ánh mắt lên người mình, lúc này Vân Sương Nhi không khỏi tăng nhiều hảo cảm với Tần Trần. Người bên ngoài khi nhìn thấy nàng, thứ đầu tiên chú ý chính là dung mạo, nhưng Tần Trần lại quên đi dung mạo của nàng, cảm giác được sự quỷ dị của thân thể nàng. Không có linh khí, không có cách nào tu hành? Khóe miệng của Tần Trần nở một nụ cười.

- Vân cô nương, ta thấy khuôn mặt của cô hơi hơi trắng, đôi tóc mai hơi đen, chắc là có chuyện phiền lòng, ta đoán đúng chứ?

Tần Trần lại đột nhiên mở miệng nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️