- Chuyện gì xảy ra vậy?
Tựa ở cửa sổ, Tần Hải nhìn phía dưới buồn bực nói.
- Hình như có người... Đánh cướp?
Tần Trần nhíu mày.
- Đánh cướp? Đùa gì thế!
Lúc này Tần Hải cũng cảm thấy ngạc nhiên. Những trạm dịch này là nơi mà Bắc Minh đế quốc đặc biệt xây dựng cho vũ giả tới nghỉ ngơi, người nào to gan như vậy, dám đánh cướp?
- Chúng ta làm sao bây giờ?
Lúc này Tần Hải cẩn thận nói:
- Đi chứ? Những người này đã dám đánh cướp nơi đây, đủ để chứng minh bọn họ có tự tin có thể giải quyết, ở lại đây rất không sáng suốt!
- Không sao cả!
Tần Trần phất tay một cái nói:
- Không chọc chúng còn tốt, nếu như dám can đảm chọc chúng, ta sẽ làm cho bọn chúng muốn chết cũng khó!
Nhìn thấy dáng vẻ tự tin của Tần Trần, Tần Hải cũng không nói thêm nữa. Một tiếng cọt kẹt vang lên ngay lúc này, gian phòng của hai người, cửa sổ đột nhiên bị xốc lên. Một ái đầu nhỏ thò vào. Tiếng két vang lên, mắt to xoay tròn, vào thời khắc này thoạt nhìn sáng trong suốt, khuôn mặt non nớt mang nụ cười tươi, tuy là bẩn thỉu nhưng vẫn không có cách nào che giấu được khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo phấn điêu ngọc trác. Đây là một tiểu nữ oa thoạt nhìn đại khái sáu bảy tuổi, cửa sổ xốc lên, tiểu nữ oa không chút khách khí đi vào trong phòng. Một thân quần áo lam lũ, thoạt nhìn giống như là một tên tiểu ăn mày vậy.
- Ngươi là ai?
Lúc này Tần Hải cẩn thận hỏi.
- Ta?
Tiểu cô nương ngòn ngọt cười nói:
- Ta tên là Lăng Tiểu Phỉ!
Tiểu cô nương thật ra không sợ, cười hì hì nói:
- Hai vị ca ca, bên ngoài có người bắt ta, bọn họ là phần tử xấu, bắt ta, cần máu của ta để luyện đan, hai vị tiểu ca ca có thể thu lưu ta không?
Lăng Tiểu Phỉ nháy nháy con mắt, dáng vẻ đáng thương.
- Không thể!
- Có thể!
Chỉ là trong nháy mắt, Tần Hải cùng Tần Trần cũng là trăm miệng một lời nói.
- Tam đệ!
Tần Hải có chút lo lắng nói:
- Cái này thân phận của tiểu cô nương này không rõ ràng, nói không chừng là đại tiểu thư nhà người ta, ngươi giấu đi như thế không tốt lắm đâu?
- Ta biết nhị ca lo lắng cái gì!
Tần Trần cười nói:
- Những người kia thì dễ thôi, hỏi một chút là biết.
Nghe thấy lời này, Tần Hải tức thì nở nụ cười khổ. Tam đệ của gã, thật đúng là... Trời không sợ, đất không sợ!
- Tiểu nha đầu, chào ngươi, ta tên là Tần Trần!
Dáng vẻ Tần Trần súc sinh vô hại, nhìn tiểu nữ oa trước mắt. Dáng vẻ đó, cho dù là ai thoạt nhìn đều cảm thấy như đại ca hàng xóm dễ thân cận.
- Tần Trần ca ca, cám ơn ngươi!
Lăng Tiểu Phỉ cười hắc hắc.
- Không cần không cần, gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ mà thôi, ngươi có thể nói cho ta, nhà ngươi ở đâu không?
- Nhà?
Lăng Tiểu Phỉ nghe thấy lời này thì mũi đau xót, nước mắt chảy xuống.
- Ta không có nhà, cha mẹ ta bị bọn họ giết chết rồi, giờ chỉ có mình ta!
- Vậy cha mẹ ruột của ngươi đâu?
Tần Trần mở miệng lần nữa hỏi.
- A... Tần Trần ca ca, làm sao ngươi biết người bị giết không phải cha mẹ ruột của ta?
Lăng Tiểu Phỉ sau một khắc lập tức kinh ngạc hỏi:
- Lẽ nào ngươi biết cha mẹ ruột của ta?
- Biết?
Tần Trần lắc đầu:
- Mặc dù không biết nhưng là ta có thể đảm bảo giúp ngươi tìm được bọn họ, thế nhưng khả năng điều này cần một đoạn thời gian rất dài để tìm kiếm.
- Bao lâu?
- Ngắn phải mười năm, nhiều nữa thì mấy trăm năm thậm chí... Trên vạn năm!
Nghe thấy lời này, khuôn mặt của tiểu nha đầu trắng đi.
- Xong đời!
Đặt mông ngồi ở trên đất, tiểu nha đầu sầu bi nói:
- Ta sao có thể sống nhiều năm như vậy được? Ta thấy những lão nhân ở trong thôn đến hơn tám mươi tuổi liền về trời rồi, đến lúc đó, chỉ sợ ta cũng đã về trời rồi!
- Không đúng không đúng, chờ tới lúc đó, nói không chừng cha mẹ ta đều đã già chết rồi, bọn họ cũng chưa từng thấy ta, làm sao có thể nhận ra ta được!
Tiểu nha đầu chép chép miệng lẩm bẩm, dáng vẻ người lớn cẩn thận.
- Sẽ không đâu!
Lúc này Tần Trần lần nữa nói:
- Chỉ cần ngươi nguyện đi theo Tần Trần ca ca, ta có thể giúp ngươi tu luyện, giúp ngươi tìm được cha mẹ ngươi!
- Tu luyện?
Tiểu nha đầu lần nữa nói:
- Là thế này phải không?
Bàn tay nàng vung lên, lòng bàn tay tức thì xuất hiện một Linh Hải.
- Linh Hải cảnh...
Khuôn mặt của Tần Hải hoảng sợ. Một tiểu cô nương sáu bảy tuổi lại là cường giả Linh Hải cảnh, ai dám tin? Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong mắt của Tần Trần lóe lên tinh quang rồi biến mất, trong lòng càng kiên định với phán đoán của mình.
- Đúng, chính là như vậy!
Tần Trần cười nói:
- Trên người của ngươi không phải chỉ có một cái Linh Hải này chứ?
- Đúng vậy đúng vậy!
Lăng Tiểu Phỉ cười hắc hắc, đứng dậy, tiếng ông ông ông vang lên, tức thì, hai tay, hai chân cùng trên thân thể, chín luồng Linh Hải xuất hiện hoàn toàn. Lúc này thân thể của Tần Hải cứng đờ, suýt thì ngã nhào trên đất.
- Linh Hải cảnh cửu trọng... đây...
Tần Hải chỉ cảm thấy từ khi sinh ra đến bây giờ, thế giới quan của mình đã hoàn toàn đổ nát.
- Cũng không phải là Linh Hải cảnh cửu trọng!
Tần Trần cười nói:
- Tiểu nha đầu này ngưng tụ chín luồng Linh Hải, không giả, nhưng là cũng không khống chế được, thú vị, thú vị, không ngờ ở đây sẽ gặp được... hậu duệ của Cửu U Chu Tước...
Cửu U Chu Tước? Đó là cái gì? Tần Hải phát hiện tam đệ của gã càng ngày càng không thể nắm bắt. Mà giờ khắc này, phía dưới, tiếng huyên náo càng ngày càng vang dội, mọi người đã không có cách nào an định để nghỉ ngơi, một vài người của thế đơn lực bạc tức thì bị nhéo ra bên ngoài trạm dịch. Lúc này, phía dưới có trên trăm người bịt mặt, hai người đứng đầu khí tức thâm trầm, thình lình đều là cường giả của Linh Hải cảnh.
- Đại ca, hầu như đều đã bắt tới, nhưng có ba gian phòng các huynh đệ gọi không mở cửa!
- Ồ?
Chân mày của hắc y đại lão nhíu lại.
- Vậy thì dùng sức phá cửa, cần phải tìm được tiểu nữ oa kia!
Hắc y đại lão hừ:
- Lần này chúng ta phẫn thành thổ phỉ, đây là phá hư luật pháp của Bắc Minh đế quốc, ấn tội đáng chết, nếu như không bắt được người, đời này các huynh liền xong!
- Rõ!
Tức thì, mười mấy bóng người chia thành ba nhánh đi lên lầu hai của trạm dịch. Bùm bùm... Nhưng lúc này, trong một căn phòng bên trái của lầu hai, cửa phòng bị phá vỡ, vài tên hắc y nhân ở tư thế không hề phản kháng, bị đánh chết té xuống lầu.
- Người nào không có mắt như vậy, dám quấy rối bổn thiếu gia thanh tu?
Bên trong gian phòng có một thân ảnh cất bước đi ra. Một thân trường sam màu tím, khuôn mặt trắng nõn, thần thái phù phiếm làm cho người ta có cảm giác không uống mà say.
- Không thấy ấn ký của Thiên Thủy quận Tề gia ta sao?
Thiếu niên dãn gân cốt một cái, nhìn phía dưới, ngáp một tiếng rồi liếc mắt nhìn mọi người, nói:
- Đánh cướp? Đánh cướp đánh tới trạm dịch của Bắc Minh đế quốc, các ngươi thực sự là không sợ chết!
- Thừa dịp bản thiếu gia còn chưa tức giận, mau cút!
Thiên Thủy quận Tề gia! Nghe được danh hào này, ánh mắt của tên dẫn đầu khẽ biến. Hắc y đại lão lập tức chắp tay nói:
- Tại hạ vô ý quấy rối vị công tử này nghỉ ngơi, xin hỏi công tử là vị nào của Tề gia?
- Không tin ta?
Thiếu niên quần áo tím đấm bóp bả vai, nói:
- Tề gia, Tề Hạo!
Lời này vừa nói ra, thân thể của hắc y đại lão run lên. Thiên Thủy quận chính là một quận thành của Bắc Minh đế quốc, nhân khẩu hơn mười triệu, ở toàn bộ cảnh nội Bắc Minh đế quốc đều tiếng tăm lừng tồn. Mà Tề gia càng là không phải bàn. Có người nói tộc trưởng Tề gia mười mấy năm trước cưới đế đô muội muội của tộc trưởng Diệp gia, quan hệ của hai nhà có thể nói là cực kỳ hòa hợp. Tề gia giống như là ôm trên bắp đùi, những năm gần đây phát triển nhanh chóng, trở thành một đại gia tộc mới, ở trong đế đô có vài phần danh tiếng. Ở trong trạm dịch nho nhỏ này thế mà lại gặp phải công tử nhà họ Tề. Tề Hạo, đây chính là nhi tử của tộc trưởng Tề gia!
- Tề Hạo công tử xin thứ tội, bọn thuộc hạ lỗ mãng quấy rối Tề công tử tu hành, tội đáng chết vạn lần!
- Cút xa một chút.
Tề Hạo nghe thấy lời này thì khoát khoát tay, càng tỏ vẻ sốt ruột.