- Những linh đan này đủ giúp cho bên trong gia tộc, một vài thiếu niên thiên tài làm vững chắc trụ cột, đồng thời làm cho vũ giả cảnh giới thất môn, bát môn bên trong gia tộc có thể đề cao đến cửu môn!
Tần Trần lo lắng nói. Thấy cảnh này, trong lòng Tần Thương Sinh không khỏi trách cứ Tần Trần. Thất phu vô tội, hoài bích có tội. Nhiều linh đan như vậy để ở trước mặt mọi người, nhỡ đâu tin tức bị lộ, đối với Tần gia sẽ là tai họa ngập đầu.
Tần Trần lần nữa nói:
- Những linh đan này chỉ là một bộ phận mà thôi, không coi vào đâu, phụ thân có thể phân phát bên trong gia tộc.
- Chỉ có điều, ta cần nói cho mọi người, tuy là những linh đan này trong mắt ta không coi ra gì, nhưng đối với người khác thì đây chính là vô giá!
- Cho nên, thủ khẩu như bình, ta nghĩ các ngươi nên hiểu chuyện!
- Tam thiếu gia yên tâm!
Một gã thống lĩnh hộ vệ thống lĩnh chắp tay nói:
- Việc này chúng ta sẽ lập lời thề độc, nếu như tiết lộ nửa phần, chết không yên lành!
- Không sai!
- Đúng, chuyện này mà tiết lộ ra ngoài, Tần gia chúng ta còn chưa đủ mạnh mẽ, sẽ bị người ta nuốt chửng, âm thầm phát đại tài mới là việc đúng đắn!
Tần Trần gật đầu nói:
- Hi vọng các ngươi nhớ kỹ những gì đã nói hôm nay, nếu không thì... thủ đoạn của ta, các ngươi cũng đã biết!
Nghe thấy lời này, nghĩ đến thủ đoạn của Tần Trần cùng với một con Thanh Ngưu đi bên cạnh hắn, trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Cho dù là Linh Hải cảnh tam trọng, Tần Trần không phải nói giết liền giết đó sao? Tần Trần cũng không phải là người có tiền không lộ ra ngoài, chỉ là những linh đan này đối với hắn thì không coi vào đâu, về phương diện khác, cho dù là lộ ra ngoài, hắn cũng không sợ người ta đến đoạt.
Hơn nữa nhân cơ hội này còn có thể tìm ra người nào trung tâm, người nào lòng dạ khó lường!
- Được rồi, đều giải tán đi!
Tần Thương Sinh phất tay một cái nói:
- Tiếp đây, rất nhiều chuyện trong Lăng Vân thành đều phải bận rộn, mỗi người tự làm tốt chuyện của riêng mình, khen thưởng không thiếu của các ngươi!
- Vâng!
Từ từ, bên trong viện chỉ còn lại ba người Tần Thương Sinh, Tần Viễn Sơn cùng với Tần Trần.
- Phụ thân, mấy ngày tiếp đây, ngươi theo ta đến trong núi Lăng Vân, có một việc ta cần phải giao phó cho cho ngươi!
- Sau đó, ta sẽ cùng nhị ca khởi hành đi tới đế đô.
- Chuyện gì mà cần đến trong núi Lăng Vân?
Tần Thương Sinh không hiểu lắm.
Tần Trần cười không nói. Sau đó một đoạn thời gian, Tần Trần dẫn theo hai người Tần Thương Sinh đến uyên cốc trong núi Lăng Vân. Nơi đây, năm đó chính là do hắn thuận tay kiến tạo, trợ giúp đồ nhi của mình, bồi dưỡng đồ tôn của mình.
Tuy đã hoang phế vài vạn năm, đồ đạc bên trong không bằng trước đây, thế nhưng dùng để bồi dưỡng con cháu nhà họ Tần cũng cực kỳ thích hợp. Chỉ có điều cơ quan trận pháp trong này có rất nhiều, hắn cần phải giao phó cho cha.
Ngày sau rời khỏi Lăng Vân thành, phụ thân có thể dẫn người tới chỗ này, bồi dưỡng con em gia tộc, bao gồm cả một vài thành viên trung tâm. Đại khái đã hơn một tháng, tất cả chuyện nên nói đều đã nói, một ngày, Tần Trần chuẩn bị xuất phát. Vốn dĩ Tần Trần dự định sẽ để Tiểu Thanh ở lại trong Lăng Vân thành, một vị Thương Thanh Quỳ Ngưu Linh Hải cảnh ngũ trọng cũng không phải ai cũng dám trêu.
Nhưng không biết tại sao tiểu gia hỏa này lại khóc sướt mướt, giống như là ai bắt nạt nó vậy, làm cho Tần Trần thật sự không đành lòng để nó lại. Ngày nọ, ngoài cửa Tần phủ, mọi người tụ tập.
Tần Trần mặc trường sam màu trắng, khuôn mặt hơi có vẻ thanh tú lúc này mang theo vẻ tươi cười.
- Cha, không cần đại trận thế này đâu, hơn nữa, ngươi chỉ cần để ý tiếp quản Lăng Vân thành cho tốt, còn đại ca... cứ yên tâm!
Tần Trần cười nhạt nói:
- Ta sẽ trả cho ngươi một nhi tử hoàn chỉnh!
- Nói bừa, là ba đứa!
Tần Thương Sinh cười mắng.
- Mười ba người? Ta đây lại không làm được!
Tần Trần nhếch miệng cười nói:
- Chuyện này cần cha tái giá, cho ba huynh đệ chúng ta thêm vài huynh đệ thôi!
- Tiểu tử thối...
- Được rồi, xuất phát!
Tần Trần lần nữa nói:
- Đến đế đô, ta sẽ đưa tin cho người!
- Phụ thân, cáo từ!
Lúc này Tần Hải cũng chắp tay nói.
- Trần ca...
Lúc này Tần Hâm Hâm nước mắt nước mũi bước lên.
- Cút!
Nhìn thấy dáng vẻ của Tần Hâm Hâm, Tần Trần cười mắng:
- Ta cũng không phải là một đi không trở lại, khóc cái gì?
- Ta nhớ huynh đó!
- Nhớ ta thì phải tu luyện Hổ Khiếu Long Ngâm quyền ta truyền thụ cho ngươi thật tốt, đến lúc đó, ta cũng cho ngươi một chân tới đế đô!
- Thật sao?
- Ta đã lừa gạt ngươi bao giờ chưa?
- Được!
Tần Hâm Hâm tức thì vui mừng khôn xiết. Nhìn đám người đưa tiễn, Tần Trần gật đầu, cất bước rời đi. Lăng Vân thành chỉ là khởi điểm, cuộc sống này trên vai hắn gánh vác nhiều lắm, cần từng bước ngẩng đầu ưỡn ngực đi giải quyết. Hai bóng người, một con Thanh Ngưu, vào thời khắc này từ từ rời khỏi Tần phủ, rời khỏi Lăng Vân thành.
- Bọn nhỏ lớn rồi, cũng nên là lúc chúng được bay nhảy!
Tần Viễn Sơn cảm thán.
- Ừ!
Song quyền của Tần Thương Sinh nắm chặt, nói năng có khí phách:
- Chúng ta làm cha, điều có thể làm cũng chỉ có yên lặng quan sát bọn chúng đi về phía trước, đồng thời, cũng cần cho bọn chúng một cái bến cảng, dù cho ở bên ngoài mệt mỏi hơn nữa, về đến nhà sẽ luôn có một vòng tay bảo vệ bọn chúng.
- Ừ!
Tiếp đó, hai bóng người cùng một con Thanh Ngưu dần dần biến mất, trong Tần phủ lần nữa bắt đầu bận rộn. Bốn đại gia tộc bị huỷ diệt, thế nhưng chuyện cần làm còn rất nhiều. Lúc này, Tần Hải nhìn bên ngoài Lăng Vân thành phong cảnh như trước, nhịn không được mà mở rộng vòng tay.
- Ở nhà đã ba năm, thân thể sắp thành rỉ sắt rồi!
Tần Hải cười ha hả nói:
- Lần này rốt cục có thể vươn tay vươn chân rồi!
- Nhị ca tâm trạng tốt nhỉ!
Tần Trần cười nói:
- Ta thấy nhị ca gần đến cửu môn kỳ rồi?
- Cũng gần rồi, thiên hỏa linh tinh thật sự là cường đại...
Tần Trần nhíu mày.
- Làm sao?
- Con đường tu luyện không thể tham công liều lĩnh, nhị ca làm như thế quá nhanh tiêu hao, sẽ khiến cho tu vi của mình xuất hiện vấn đề về căn cơ!
Tần Trần giải thích:
- Thiên hỏa linh tinh tuy cường đại, nhưng mỗi một cảnh giới đều cần lĩnh ngộ của mình để hiểu thấu đáo, tiến vào trong rồi lại phát triển thêm!
Lời này vừa nói, thần sắc của Tần Hải hơi có vẻ ảm đạm.
- Ta biết nhị ca lo lắng cái gì, nhị ca không kịp chờ để tăng thực lực là vì lo lắng vấn đề của đại ca!
Tần Trần lần nữa nói:
- Chỉ có điều nhị ca hãy yên tâm, lần này chỉ cần ta điều tra ra là ai gây nên, cho dù đối phương là người nào, ta sẽ làm cho hắn phải chết không có chỗ chôn!
Tần Trần nói năng nhẹ nhàng nhưng ánh mắt kiên định của hắn làm cho Tần Hải hiểu, Tần Trần không phải đang nói giỡn.
- Ta hiểu, là do ta sốt ruột!
Tần Hải hô lên, nói:
- Đã như đây, ba huynh đệ chúng ta cùng nhau ở trong đế đô, tạo ra một thiên địa riêng!
- Ừ!
Liên tiếp mười ngày, Tần Hải cùng Tần Trần cấp tốc chạy đi, lại thêm cưỡi lên Tiểu Thanh, phiền phức trên đường rất ít. Dựa theo loại tốc độ này, chắc là qua năm ngày nữa sẽ tới được đế đô. Toàn bộ Lăng Vân thành chỉ là một bộ phận cực nhỏ trong Bắc Minh đế quốc mà thôi. So với đế đô, Lăng Vân thành với một triệu nhân khẩu, chỉ giống như một con tôm thước.
Trong đế đô, nhân khẩu mấy ngàn vạn, hơn nữa tụ tập vũ giả cường đại nhất của toàn bộ Bắc Minh đế quốc. Một ngày này, hai người Tần Trần cùng Tần Hải đến một trạm dịch, vào ở trong trạm dịch nghỉ ngơi. Ban đêm, từng thanh âm lung tung vang lên ở bên ngoài làm hai người chú ý.