Thần Đạo Đế Tôn

Chương 56: Tội mạo phạm?

Chương Trước Chương Tiếp

- Thiếu gia!

Đột nhiên, một gã hộ vệ thò đầu ra, hưng phấn nói:

- Kỳ trân dị bảo ở trong này không chỉ gấp mười lần ở trên đó đâu!

Tần Trần cười một tiếng. Đám Tần Hải cùng Tần Hâm Hâm cũng không biết nói gì nữa. Thiên hạ này còn có chuyện mà Tần Trần không biết sao? Tần Hâm Hâm rất muốn hỏi Tần Trần một câu, rốt cuộc hắn có phải là một vị trận sư hay không, nhưng cuối cùng gã vẫn nuốt vấn đề ngu ngốc này xuống bụng.

- Mang lên!

- Vâng!

Lần lượt từng bóng người bắt đầu bận rộn công việc.

- Thiếu gia, người xem đây là cái gì?

Một gã hộ vệ lúc này cầm lên một viên cổ tinh thạch, đi tới trước. Viên tinh thạch đó đại khái lớn chừng ngón cái, tuy nhiên lại làm cho người ta có cảm giác mạnh mẽ cực kỳ thuần khiết.

- Đây là... Linh thạch!

Tần Trần thản nhiên nói. Linh thạch! Nghe thấy lời này, mọi người có mặt đều ngưng thở. Linh thạch, bọn họ mới chỉ nghe qua, chưa từng nhìn thấy. Đừng nói là toàn bộ Lăng Vân thành, cho dù toàn bộ Bắc Minh đế quốc cũng không có bao nhiêu người được lấy linh thạch tu luyện. Nhưng lợi ích vô vàn của linh thạch thì không có vũ giả nào không biết. Bên trong Linh thạch ẩn chứa dư thừa linh khí, hơn nữa còn là linh khí thuần khiết nhất, có thể giúp cho vũ giả trực tiếp hấp thu.

Chuyện này đối với vũ giả đau khổ hấp thu linh khí trong thiên địa sẽ thuận tiện gấp bao nhiêu lần. Có người nói đệ tử của một vài đại gia tộc, đại thế lực đều lấy linh thạch tu luyện. Cho nên bọn họ có thể dễ dàng khai mở cửu môn.

- Có điều chỉ là linh thạch hạ phẩm...

Tần Trần cũng không quá coi trọng. Linh thạch có ba đẳng cấp, hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, ba đẳng cấp linh thạch ẩn chứa mức độ tràn đầy linh khí khác nhau, lợi ích đối với việc tu luyện của vũ giả cũng cách biệt như thiên địa.

- Chỉ có điều...

Đám Tần Hải cùng Tần Hâm Hâm thật sự muốn đập chết Tần Trần.

Một viên linh thạch, cho dù là linh thạch hạ phẩm, linh khí ẩn chứa bên trong nó đủ khiến cho cửu môn cảnh vũ giả hưởng thụ trọn đời. Linh khí trong đó tương đối phong phú. Cái gì gọi là chỉ có điều chứ...

- Phía dưới còn bao nhiêu?

- Chắc có khoảng 100 viên!

- Mang hết về, giao cho phụ thân!

- Vâng!

Mọi người lập tức bắt đầu bận rộn. Lần này Chép gia coi như đã có được một khoản cự phú, thậm chí nhờ vào nó, về sau, tổn thất trong thời gian mấy năm của Tần gia liền có thể bù đắp, thậm chí còn... càng mạnh hơn!

- Không tồi, bắt đầu đi tới nhà khác thôi!

- Vâng!

Mọi người mang rất nhiều bảo bối rời khỏi nơi đây. Chỉ là mới vừa rời đi, căn phòng đột nhiên vang lên một tiếng răng rắc, mưa rào xối xả vào thời khắc này rốt cục đã rơi xuống. Nhìn trận mưa lớn đang trút từ trên trời xuống khắp nơi, Tần Trần hô dừng bước lại, đứng ở trong mưa. Hơn một tháng trước, hắn bị Lăng Thế Thành cướp đoạt tinh môn, đó cũng là một đêm mưa, ở trong Lăng phủ này, hắn ra sức phản kháng nhưng căn bản là phí công.

Mà bây giờ, cửu sinh cửu thế, hắn vẫn là hắn, chẳng qua là đã biến thành một hắn hoàn chỉnh nhất. Còn Lăng phủ bị san bằng triệt để! Trong chớp nhoáng này, trong lòng Tần Trần hơi cảm khái, đứng ở trong mưa không nhúc nhích.

- Trần ca...

- Đừng quấy rầy hắn!

Lúc này Tần Hải thản nhiên nói:

- Thay đổi long trời lở đất, cho dù là ai, trong lòng đều sẽ nổi chút sóng lớn.

- Ừ!

Lúc này Tần Hâm Hâm nhìn Tần Trần đứng trong đêm mưa, trầm mặc không nói. Ngay lúc đó, ngoài cửa lớn của Lăng phủ cũng xuất hiện từng thanh âm huyên náo.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Lúc này Tần Hải nhíu mày, dậm chân.

- Nhìn tam đệ xem, hình như, tam đệ đang lĩnh ngộ!

- Ừ!

Tần Hâm Hâm kích động không thôi. Nếu như Tần Trần lại bước thêm một bước thì chính là cửu môn Thiên Môn cảnh! Ai có thể ngờ được, một tháng trước, Tần Trần mới chỉ là tứ môn kỳ, nhưng bây giờ đã thay đổi nhanh chóng, đến cửu môn kỳ! Mà giờ lúc này, ngoài cửa lớn của Lăng phủ đang giương cung bạt kiếm, mấy bóng người tay cầm trường kiếm nhìn Lâm gia hộ vệ ngoài cửa viện, mặt tỏ vẻ châm chọc.

- Từ Thân Minh, không ngờ Lăng Vân thành ngay cả Từ gia các ngươi cũng không biết... Thật đúng là một đám chân đất!

- Vương Khắc, hình như, bọn họ cũng không biết ngươi là Vương gia?

Phía trước mấy người kia có hai gã thanh niên, người áo tơi khoác mưa, tay cầm trường kiếm đứng ở phía trước, chọc tức lẫn nhau. Vài tên Lâm phủ hộ vệ xông lên, từng người bị hai người đó dễ dàng giải quyết.

- Dừng tay!

Đang lúc này, Tần Hải xuất hiện.

- Các ngươi đang làm gì?

- Nhị thiếu gia, mấy người này nói là trên đường đi gặp mưa to, muốn vào trong phủ tá túc một đêm!

- Tá túc?

Tần Hải nhìn năm sáu người kia, nhíu mày.

- Nơi này là do Lâm phủ ta tiếp quản, các ngươi muốn dừng chân, có thể đi tới khách sạn trong Lăng Vân thành!

- Cho thể diện mà không cần!

Từ Thân Minh một thân áo tơi ướt nhẹp, thế nhưng linh thể hộ thể khiến cho quần áo phía dưới của gã không bị mưa ướt chút nào, hiển nhiên, thấp nhất cũng là một vị vũ giả bát môn kỳ. Từ Thân Minh lần nữa nói:

- Chúng ta chính là đệ tử của Thiên Thần học viện, thức thời thì nhanh chóng để cho chúng ta đi vào!

Lúc này Vương Khắc với khuôn mặt như con lừa cũng mở miệng nói:

- Tiểu tử, ta biết, hôm nay Lâm gia các ngươi đánh bại mấy đại gia tộc, chúng ta đã đi ngang qua thì cũng phải lấy chút đồ tốt, bây giờ nếu như ngươi mở đại môn hoan nghênh, chúng ta có lẽ sẽ suy nghĩ tới việc cho Lâm gia các ngươi được nâng cao một bước!

- Nếu không, Lâm gia ngươi... sẽ không còn tồn tại.

- Ồ? Ngươi làm sao có thể cam đoan giúp được cho Lâm gia chúng ta nâng cao một bước?

Đang lúc này, một tiếng cười nhạt đột nhiên vang lên. Tần Trần cất bước đi tới, nước mưa rơi trên quần áo bị linh khí bốc hơi khô cong, cả người thoạt nhìn thần thanh khí sảng.

- Tiểu tử, ngươi không biết ta là ai à?

Vương Khắc giễu cợt nói:

- Nhớ kỹ tên của bổn thiếu gia, Vương gia đế đô, Vương Khắc thiếu gia!

- Vương Khắc?

Tần Trần lắc đầu, nói:

- Ta thật sự không biết Vương gia đế đô, càng không biết Vương Khắc là con chó con mèo nào!

- Ngươi...

- Há, chỉ có điều ta lại biết một cái tên, hình như là... Vương Nguyên Dụ, ngươi biết không?

- Vương Nguyên Dụ!

Nghe thấy lời này, tức thì vẻ mặt của Vương Khắc ngẩn ra, vội vàng nói:

- Ngươi biết hắn ở đâu sao?

- Tiểu tử, Vương Nguyên Dụ là con của tộc trưởng Vương gia ta, rất được sủng ái, đã biến mất nửa tháng nay rồi, Vương gia chúng ta không liên hệ được với người này, nếu như ngươi biết hắn ở đâu thì phải nói cho ta biết, tội mạo phạm hôm nay, ta liền miễn cho!

Tội mạo phạm? Miễn? Tần Trần cười thầm trong lòng. Một số lúc, những tiểu tử không có đầu óc này thật đúng là ngu ngốc đến mức “đáng yêu!

- Hắn đang ở địa ngục!

Tần Trần thản nhiên nói. Cái gì? Nghe thấy lời này, song quyền của Vương Khắc nắm chặt.

- Ngươi đùa bỡn ta?

- Không có!

Tần Trần lần nữa nói:

- Hắn thật sự đang ở địa ngục, hơn nữa còn là do ta tự tay đưa hắn vào địa ngục!

- Ngươi giết hắn!

Vương Khắc nhìn Tần Trần, trong ánh mắt tràn đầy sự kinh hãi. Tần Trần lại dám giết Vương Nguyên Dụ.

- Ngươi rước lấy đại họa rồi đó!

Vương Khắc tức thì quát lên:

- Vương Nguyên Dụ có thân phận tôn quý, ngươi giết hắn chính là đắc tội với toàn bộ Vương gia!

- Vương gia? Rất lợi hại phải không?

Lúc này Tần Trần lại hỏi.

- Nói nhảm với hắn nhiều như vậy làm gì?

Bên kia, lúc này Từ Thân Minh không nhịn được quát lên:

- Tên khốn này chỉ là một tên nhà quê mà thôi!

- Hắn căn bản không biết Từ gia đế đô, Vương gia đế đô!

Lúc này chân mày của Tần Hải nhíu lại.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️