Ánh mắt thoáng nhìn qua, vẻ mặt của Tần Trần không thay đổi, hai tay vẫn đang giơ lên hấp thu uy năng bên trong Thiên Ấn, đánh thẳng vào thân thể của mình.
- Chịu chết?
Vạn Trường Sinh cười hắc hắc:
- Tiểu tử, ngươi rất lợi hại, ta có thể nhìn ra, nhưng mà cũng chỉ tương đương với Linh Hải cảnh nhất trọng mà thôi.
- Đối phó với ngươi, bản tôn có thể nói là dễ như trở bàn tay!
Vạn Trường Sinh nhe răng cười gian, bàn tay vung lên rồi sải bước ra, ngũ chỉ chụp vào Tần Trần.
- Âm Phong Trảo!
- Âm Sát quyết Âm Phong Trảo...
Sắc mặt của Tần Thương Sinh kinh biến, muốn đứng dậy nhưng sức mạnh vừa rồi bị Vạn Trường Sinh đánh bại, khí huyết trong cơ thể nghịch lưu, ít nhất trong nửa khắc căn bản không thể ngưng tụ được pháp lực.
- Âm Sát quyết là độc môn tuyệt kỹ của Vạn Trường Sinh, Tần Trần chết chắc rồi!
Lăng Thế Thành quát một tiếng, vẻ mặt kích động. Có Vạn Trường Sinh xuất thủ, lần này bọn họ cuối cùng cũng có thể đảm bảo được tính mạng. Sở Sơn Hà hừ, nói:
- Không chỉ phải phân cho hắn bảy thành lợi nhuận, Sở gia ta còn phải nợ Vạn Trường Sinh một đại nhân tình.
- Sở huynh nói thế là sai rồi, đợi sau khi thực lực của Thiên nhi cùng Ngưng Thi tăng lên, điều kiện này là ai bằng lòng với người nào còn chưa biết được!
Lăng Thế Thành cười nói.
Nghe thấy lời này, Sở Sơn Hà tức thì hiểu ra, sau đó liền cười. Mà lúc này, Vạn Trường Sinh đã giết đến trước người Tần Trần, đôi móng vuốt toàn xương gầy như que củi chụp vào Tần Trần.
- Nói ngươi đang chịu chết ngươi còn không tin!
Tần Trần lắc đầu, cười nói:
- Tiểu Thanh, giết chết hắn!
Tần Trần vừa dứt lời, một bóng người màu xanh đột nhiên chạy băng băng đến trước người Tần Trần. Ầm... Thân ảnh màu xanh đó bước ra một bước, một tiếng nổ vang truyền ra, tay áo bào của Vạn Trường Sinh nổ tan, thân ảnh chật vật vọt ngược lại.
- Thứ quỷ gì vậy?
Thấy cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người đều sững sờ. Bọn họ nhìn thấy một con Thanh Ngưu, hơn nữa còn là Thanh Ngưu ở trạng thái còn nhỏ, lúc này đang nhấc chân... đạp bay Vạn Trường Sinh.
- Đây là... Là mắt chúng ta mù rồi sao?
Một gã hộ vệ không nhịn được mắng. Một con Thanh Ngưu, là Thanh Ngưu đó, Thanh Ngưu mà lão nông dùng để kéo cày cày ruộng ở thôn quê.
- Ta đang nhìn thấy một con Thanh Ngưu giả sao, không phải không phải, không đúng, là một cường giả Linh Hải cảnh tam trọng giả dạng!
Không chỉ những người còn lại, giờ này khắc này, ngay cả ba người Lăng Thế Thành, Sở Sơn Hà, Lâm Chiến Thiên đều hoàn toàn mơ hồ.
- Tiểu Thanh, ta bảo ngươi giết chết hắn!
Tần Trần hơi bất mãn nói.
- Ùm bò ò...
Lúc này, miệng Tiểu Thanh kêu lên một tiếng, hơi bất mãn.
- Được rồi, được rồi, ta hiểu rồi!
Tần Trần cười gượng, nói:
- Nào, để ta giúp ngươi, giúp ngươi có thể dùng một chân đạp chết tên khốn này!
- Ùm bò ò...
Nghe thấy lời này, Tiểu Thanh hưng phấn kêu một tiếng rồi tới gần Tần Trần. Lúc này Tần Trần vuốt ve đầu của Tiểu Thanh, bàn tay chợt hiện một ấn ký, chậm rãi sáng lên. Bỗng nhiên, trong đôi mắt của Tiểu Thanh xuất hiện một nét đau đớn. Lập tức, Tần Trần nhẹ nhàng phất phất lông sau gáy của Tiểu Thanh.
- Bây giờ ngươi chưa thành niên, chỉ có thể cởi một thành sức mạnh phong ấn mà ta lưu lại, nhưng thế cũng đã đủ có thực lực Linh Hải cảnh ngũ trọng rồi, đạp chết hắn không thành vấn đề!
- Ùm bò ò...
Tiểu Thanh kêu một tiếng, dường như có chút bất mãn.
- Ngươi đừng si tâm vọng tưởng!
Tần Trần mắng:
- Muốn giống tổ tiên của ngươi, lên thẳng Linh Hải cảnh cửu trọng? Ngươi nằm mơ đi, ngươi và tổ tiên của ngươi có cửa so với nhau sao?
- Ùm bò ò...
Tức thì, nước mắt của Tiểu Thanh chảy thành dòng.
- Ha ha, đừng khóc, không biết rốt cục ngươi là chủ nhân hay là ta chủ nhân đây!
Trong khi Tần Trần đang nói chuyện liền vung bàn tay lên, trong bàn tay tức thì xuất hiện mười mấy viên thuốc.
- Nhất phẩm linh đan ---- Ngưng Hoàn đan!
- Nhất phẩm đan dược ---- Thuận Tâm Đan!
- Nhất phẩm đan dược ---- Ngọc Thể đan!
...
Nhìn viên thuốc kia, mọi người có mặt đều hoàn toàn biến sắc. Tần Trần lấy ra mười mấy viên thuốc, đều là... Linh đan! Linh đan, nó là khái niệm gì? Ở trong Lăng Vân thành, linh đan là loại có tiền mà không mua được. Giá trị của một viên linh đan tối thiểu là trăm vạn lượng bạc. Tần Trần vung tay lấy ra hơn mười viên. Nhưng tiếp đó, động tác của Tần Trần càng khiến người ta muốn thổ huyết.
Hơn mười viên linh đan đó, hắn ném hết cho Thanh Ngưu, sau khi con Thanh Ngưu kia cầm lấy thì nuốt hết toàn bộ. Hơn mười viên linh đan đó, đấy chính là linh đan, tên khốn này lại không nháy mắt, không thay đổi khuôn mặt, ném thẳng cho Thanh Ngưu...
- Được, được, nuôi ngươi thành một tên tham ăn rồi, bây giờ thoả mãn rồi chứ?
- Ùm bò ò...
Lúc này Thanh Ngưu Ùm bò ò một tiếng, uốn éo ngoắc cái đuôi với Vạn Trường Sinh.
- Súc sinh!
Vạn Trường Sinh chửi một câu, trong lòng không ngừng tức giận. Gã lại bị một con trâu coi thường! Hơn nữa còn là một con Thanh Ngưu nhìn thế nào cũng cảm thấy cực kỳ tầm thường.
- Mặc dù không biết ngươi sử dụng biện pháp quỷ gì, nhưng bằng vào một con tiểu Thanh Ngưu mà cuồng vọng muốn ngăn cản ta, đơn giản là...
- Ùm bò ò...
Chỉ là lời nói của Vạn Trường Sinh còn chưa nói hết, lúc này Tiểu Thanh Ùm bò ò một tiếng rồi phát lực vào bốn vó, thân ảnh lao thẳng ra. Ầm... Hai vó câu vào thời khắc này bắn ra, lực đạo cường đại phi thẳng đến đá vào hai gò má của Vạn Trường Sinh.
Đùng... Lúc này hai tay của Vạn Trường Sinh vươn ra che ở trước người, nhưng lực đạo mạnh mẽ lúc này vẫn đá thẳng vào hai cánh tay, cả người gã tức thì chật vật vọt ngược lại, từng bức tường sụp đổ, thân ảnh bỗng nhiên rơi xuống.
Lực của một cái đạp lại có thể cường đại như thế này! Thấy cảnh tượng đó, những người còn lại đều nuốt nước miếng. Đây quả thực là đạp người nào người đó sẽ chết! Một tên cường giả Linh Hải cảnh tam trọng cũng bị một vó đá bay, những người còn lại ai có thể ngăn cản được?
Ba người Lăng Thế Thành, Sở Sơn Hà, Lâm Chiến Thiên lúc này đã hoàn toàn ngây ngốc. Vạn Trường Sinh Linh Hải cảnh tam trọng lúc này đang bị một con Thanh Ngưu đuổi theo phải chạy trốn, hơn nữa còn chạy không thoát. Đây rốt cuộc là chuyện gì!
- Ba vị, xem náo nhiệt xong chưa?
Chỉ là lúc này, một tiếng cười nhạt đột nhiên vang lên. Tần Trần xoa xoa hai tay, Thiên Ấn kia lúc này đã hoàn toàn tán loạn, thân ảnh của hắn đã khôi phục sự tự do, khí tức toàn thân lúc này đã mạnh mẽ hơn. Lần này dù chưa đến cửu môn Thiên Môn cảnh nhưng thân thể cũng đã được tăng đến mức tận cùng cùng mạnh mẽ hóa nhất có thể rồi.
Thiên Ấn kia áp bách có thể kích phát tiềm năng ở mức độ lớn nhất trong thân thể hắn, thi triển Cương Phong Linh Thể quyết hấp thu công kích, kết hợp lẫn nhau có tác dụng đi ngược chiều mở bát môn, tác dụng lần nữa ngưng luyện. Hơn nữa lúc này Tần Trần cũng không vội vàng tiến vào cửu môn kỳ, hắn còn cần chuẩn bị thêm một chút. Có thể đến đế đô rồi mới đạt đến Thiên Môn cảnh, như thế sẽ tương đối thích hợp.
- Tần Trần, ngươi thật vô sỉ!
- Ta vô sỉ?
Tần Trần cười nói:
- Ta chỉ là tìm một con Thanh Ngưu tới hỗ trợ mà thôi, các ngươi tìm ba vị vũ giả Linh Hải cảnh, rốt cuộc là người nào mới vô sỉ?
Lúc này vẻ mặt của Sở Sơn Hà hoảng sợ. Tần Trần đã động sát tâm đối với nhóm bọn họ.
- Tần Trần, ta khuyên ngươi tốt nhất nên thu tay lại!
Sở Sơn Hà mở miệng nói:
- Ngươi phải biết Ngưng Thi đã đến đế đô, tiến vào Thiên Thần học viện, ít ngày nữa sẽ đột phá đến Linh Hải cảnh, ngươi có can đảm dám đối phó với Sở gia ta...
- Thu hồi lí do thoái thác này của ngươi đi!
Tần Trần đột nhiên cắt đứt lời của Sở Sơn Hà.
- A...
Đang lúc này, một tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang lên, một thân ảnh lúc này đang chạy như bay tới, hạ xuống dưới chân Tần Trần. Thân ảnh của Tiểu Thanh vội vàng đến sau, hai chân gắt gao chặn thân ảnh kia lại. Giờ này khắc này, Vạn Trường Sinh vốn dĩ mới vừa rồi còn uy phong lẫm liệt, hiện nay lại bị một con Thanh Ngưu chặn lại, không còn chút năng lực phản kháng nào!