Giờ khắc này, người ở giữa sân chỉ cảm thấy hô hấp dồn dập.
Rất nhiều người ở đây, thậm chí là lần đầu tiên nhìn thấy cường giả Linh Hải cảnh.
Tần Thương Sinh cũng nhíu mày, nhìn Tần Trần thấp giọng nói:
- Vi phụ đoạn hậu, con đi trước!
- Đi?
Tần Trần không khỏi cười nói:
- Cha, ngài không tin con trai mình như thế sao? Bất quá chỉ là Linh Hải cảnh nhất trọng mà thôi, đi thì không đến mức, chỉ bất quá hơi phiền toái một chút!
Hả?
Lời này vừa nói ra, Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn đều ngẩn ngơ.
Tần Trần còn có biện pháp?
Đột nhiên Tần Trần thấp giọng nói:
- Lẽ nào phụ thân quên? Sau lưng ta chính là Cửu U Đại Đế...
Nghe được lời này, trên mặt Tần Thương Sinh có chút vui mừng.
Xem ra Tần Trần còn lưu lại chuẩn bị ở sau, bất quá rốt cuộc là thủ đoạn gì, bọn họ tạm thời không biết.
- Ha ha, Hoang Ngọc Trạch, ngươi bị xem thường!
Chỉ là Tần Thương Sinh còn chưa kịp cười, lại một tiếng cười vang lên.
Trong hư không, một thân ảnh bay đến, vài cái dậm chân, đã tới trước mặt mọi người.
- Thanh huynh!
Nhìn người tới, Lâm Chiến Thiên vui vẻ, hiển nhiên Thanh huynh này là hắn mời tới.
- Thanh Uyên, ngươi cũng tới góp vui?
Nhìn người tới, Hoang Ngọc Trạch nhíu mày.
Lần này mọi người đều tạc nồi.
Thanh Uyên, trong vòng ngàn dặm, chỉ có một Thanh Uyên nổi danh lừng lẫy, chính là thành chủ Thanh Phong Thành Thanh Uyên.
Hơn nữa người này theo đồn đãi, cũng là Linh Hải cảnh nhất trọng.
Lần này hai Linh Hải cảnh nhất trọng xuất hiện, tình thế của Tần gia cực kỳ nguy hiểm.
- Làm sao? Hoang Ngọc Trạch ngươi có thể tới, ta không thể tới?
Thanh Uyên thành chủ mặc trường sam màu xanh, sắc mặt đạm mạc, ánh mắt trực tiếp tập trung Tần Trần.
- Lâm Chiến Thiên, chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi, đã bức ba đại gia tộc các ngươi thành như vậy?
- Thanh huynh, ta mời ngươi đến, cũng không phải trêu chọc bọn ta!
- Ha ha...
Thanh Uyên cười ha ha:
- Đã như vậy, thì đừng nói nhảm!
Thanh Uyên nói xong, nhìn về phía Hoang Ngọc Trạch, cười nói:
- Hoang Ngọc Trạch, là ngươi đến, hay ta tới?
- Các ngươi... tốt nhất cùng nhau trên đi!
Chỉ là đúng lúc này, một thanh âm không màng danh lợi vang lên.
Tần Trần đứng tại chỗ, chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói:
- Bằng không ta sợ các ngươi không có cơ hội, cùng nhau lên đi, như vậy mới có ý tứ!
Lời này vừa nói ra, toàn bộ Tần phủ cảm giác không khí đọng lại.
Lời nói mới rồi, là Tần Trần nói sao?
Tiểu tử này, điên rồi sao?
Đây là hai cường giả Linh Hải cảnh nhất trọng.
Linh Hải cảnh, ngưng tụ một đạo Linh Hải, tồn trữ linh khí, mạnh hơn võ giả cửu môn cảnh gấp mười lần.
Hơn nữa cường giả Linh Hải cảnh tu luyện linh quyết, công kích có thể nói áp đảo võ giả cửu môn cảnh.
Đây là rạch trời, không phải một câu đơn giản có thể giải thích rõ ràng.
Toàn bộ Bắc Minh Đế Quốc, cao thủ Thiên Môn cảnh không ít, có thể nói một thành trì triệu nhân khẩu sẽ có vài vị.
Toàn bộ Bắc Minh Đế Quốc, thành trì giống như Lăng Vân Thành chí ít cũng mấy ngàn.
Như vậy cửu môn cảnh, ít nhất cũng trên vạn người.
Nhưng đến Linh Hải cảnh, vài triệu nhân khẩu có thể có một người đã không tệ.
Linh Hải cảnh, ở trong mắt võ giả cửu môn cảnh, giống như Thần Long, là nhân vật mạnh mẽ thấy đầu không thấy đuôi.
Nhưng thái độ của Tần Trần để người hoài nghi, hắn căn bản không biết Linh Hải cảnh là khái niệm gì.
- Trần nhi, không thể liều lĩnh!
Lúc này trong lòng Tần Thương Sinh cũng có chút lo lắng.
Hắn vốn tưởng Tần Trần có hậu chiêu gì đối phó hai Linh Hải cảnh, thật không nghĩ đến, ý tứ lại là tự mình tiến lên!
Đùa gì thế!
Đây chính là Linh Hải cảnh!
- Con không nói đùa!
Tần Trần thản nhiên nói:
- Cho bọn họ cùng lên, sẽ không làm lỡ thời gian.
- Không muốn làm lỡ thời gian?
Hoang Ngọc Trạch cười lạnh.
- Tốt, rất tốt, hôm nay coi như không phải Lăng Thế Thành mời ta đến, nhìn thấy ngươi, tiểu tử, ngươi cũng chắc chắn phải chết!
Sắc mặt Hoang Ngọc Trạch tái xanh, hiển nhiên là rất tức giận.
Bên kia, sắc mặt của Thanh Uyên cũng rất khó coi.
Thân là đại nhân vật Linh Hải cảnh, bọn họ còn chưa bao giờ bị người coi thường như vậy.
- Muốn động nhi tử của ta, trước qua cửa ải của ta đã!
- Tần Thương Sinh, ngươi đừng nhúng tay!
Nhưng lúc này Sở Sơn Hà, Lâm Chiến Thiên sao sẽ cho Tần Thương Sinh trợ giúp Tần Trần.
Lăng Thế Thành nuốt một viên đan dược, khôi phục khí sắc, tạm thời áp chế thương thế, lập tức cùng Sở Sơn Hà và Lâm Chiến Thiên liên thủ, bao vây Tần Thương Sinh.
Người Tần gia vừa thấy sinh cơ, đảo mắt đã bị hai vị Linh Hải cảnh dập tắt.
Lúc này Hoang Ngọc Trạch đã bất chấp tất cả, trực tiếp lao về phía Tần Trần.
- Hoang Minh Ấn, ấn thân!
Hoang Ngọc Trạch vung ra một chưởng, trong tay có linh khí đánh ra ấn ký, trực tiếp vỗ vào ngực Tần Trần.
Bang… thân thể Tần Trần rút lui từng bước.
- Hừ!
Hoang Ngọc Trạch dừng bước lại.
Hoang Minh Ấn, chính là linh quyết hắn tu luyện, võ giả cửu môn cảnh trúng ấn ký kia thì phải chết không thể nghi ngờ.
Vốn tưởng Tần Trần có ba đầu sáu tay gì, không nghĩ tới, chẳng qua chỉ là một tên khoác lác.
- Trúng ấn ký của ta, tiểu tử, ngươi chắc chắn phải chết!
Hoang Ngọc Trạch chắp hai tay sau lưng, ngạo nghễ nói.
- Ngươi nói cái gì?
Chỉ là lúc này, thanh âm của Tần Trần đột nhiên vang lên.
- Cái ấn ký này của ngươi, lực đạo hơi yếu, muốn giết ta, quá khó khăn!
Cái gì!
Chứng kiến Tần Trần bình yên vô sự, tròng mắt của Hoang Ngọc Trạch như muốn trừng ra ngoài.
Đây chính là linh quyết hắn đắc ý nhất, thuần thục nhất, công kích bá đạo, Tần Trần trúng một ấn, vì sao giống như không có việc gì vậy?
Căn bản không thể!
Hoang Ngọc Trạch làm sao biết.
Tần Trần tu luyện Cương Phong Linh Thể Quyết, chính là phàm quyết cực phẩm, mặc dù không phải linh quyết, nhưng triệt để dung hợp với thân thể, chỉ cần thi triển linh quyết, thì phòng ngự có thể tăng vọt.
Hơn nữa không chỉ như đây, linh quyết này có thể thu nạp lực lượng công kích nhất định, chuyển hóa thành lực lượng của mình.
Tần Trần nhếch miệng cười, nhìn Hoang Ngọc Trạch, cũng không nóng nảy.
- Thế nào? Có muốn thử lại lần nữa không?
- Ngươi...
- Ha ha...
Một tiếng cười vang lên, Thanh Uyên sải bước đi ra, cười nói:
- Hoang Ngọc Trạch, xem ra Linh Hải cảnh của ngươi hơi pha trò nha.
- Hừ!
Hoang Ngọc Trạch không phục:
- Nếu ngươi có nắm chắt giết hắn, thì có thể thử xem!
- Được!
Thanh Uyên mỉm cười, cho người cảm giác như mộc xuân phong.
- Vậy ngươi thử xem công kích của ta đi?
Thân ảnh của Thanh Uyên lóe lên, xuất hiện ở trước người Tần Trần, tay trái thành quyền, tay phải thành chưởng, quyền chưởng đồng thời tuôn ra.
- Thanh Linh Quyền Chưởng Quyết!
Thấy cảnh này, Hoang Ngọc Trạch ngẩn ra.