Thần Đạo Đế Tôn

Chương 43: Ngươi khuôn mặt, rất đáng ghét

Chương Trước Chương Tiếp

Một con Thanh Ngưu, lúc này rất có nhân tính, hai vó giẫm lên ngực Sở Thanh Minh và Lâm Ngọc Uyên.

Ngực của hai người hầu như sụp đổ, đất đá sau lưng vỡ vụn, trong miệng trào ra máu tươi.

Lâm Ngọc Uyên và Sở Thanh Minh là bát môn Kinh Môn cảnh, lại bị một con Thanh Ngưu giẫm ở dưới chân, động cũng không thể động, hơn nữa xem ra, cái mạng đã mất hơn phân nửa.

- Tiểu Thanh, giết bọn hắn đi!

Tần Trần hạ lệnh.

- Tần Trần!

Sở Ngọc Thanh quát lên:

- Ngươi dám giết chúng ta, Tần gia liền chờ diệt vong đi!

- Thả chúng ta, ta có thể suy nghĩ tha Tần gia các ngươi một mạng.

Lâm Ngọc Uyên cũng quát lên.

- Ngu xuẩn!

Tần Trần không chút khách khí mắng:

- Đã đến hiện tại, các ngươi... còn dám uy hiếp ta?

Bang bang...

Hai tiếng thình thịch vang lên, ngực của hai người bị đạp xuyên, trái tim nổ tung, tiên huyết đầy đất.

Tiểu Thanh thu hồi hai móng trước, vẻ mặt khỉnh bỉ, đi tới bên người Tần Hâm Hâm, chân khoát lên lưng Tần Hâm Hâm, chà lau cho sạch.

Sắc mặt của Tần Hâm Hâm trắng bệch, một cử động nhỏ cũng không dám.

Ngay vừa rồi, con Thanh Ngưu kia trực tiếp giết chết hai cao thủ Kinh Môn cảnh.

Mà giờ khắc này, mấy người còn lại đã sợ đến hồn phi phách tán, vội vàng chạy khỏi nơi đây, phản hồi mỗi gia tộc mật báo.

Lúc này Tần Trần xoay người lại nhìn Lăng Độc.

- Kỳ thực ta rất muốn tha cho ngươi một mạng, để ngươi đi nói với Lăng Thiên, bảo hắn chờ ta, không bao lâu, ta sẽ đến đế đô... là Thiên Thần Học Viện a?

- Ta sẽ đi tìm hắn, đoạt lại thứ của Tần Trần ta, ta sẽ để hắn quỳ trả lại!

Hai tay Tần Trần nắm chặt, sau đó vung ra, phù… thân thể Lăng Độc bay ra ngoài, khí tức dần dần tiêu tán.

- Thế nhưng ta thấy gương mặt của ngươi, liền cảm giác chán ghét...

Tần Trần chắp hai tay sau lưng, thu hồi linh khí, lẩm bẩm.

- Ca, huynh đến bát môn cảnh? Con Thanh Ngưu kia, huynh làm sao thu phục?

- Ân!

Tần Trần gật đầu nói:

- Yên tâm đi, tiểu tử ngươi rất nhanh cũng sẽ đến bát môn cảnh, còn Tiểu Thanh... tự nó chạy tới...

Nghe được lời này, Tiểu Thanh nhảy qua, thân mật dựa vào Tần Trần.

Thấy một màn như vậy, Tần Hâm Hâm triệt để im lặng.

Đây là một con trâu, nhưng thấy thế nào, cũng giống như một con chó, không muốn xa rời chủ nhân.

- Đi đi, trở về!

Tần Trần muốn ly khai.

- Tần thiếu gia!

Lúc này Đỗ Tư Viễn cung kính nói:

- Vừa rồi mấy người kia nhất định là trở về báo tin, lần này phỏng chừng bốn đại gia tộc không thể nhẫn, ngài sớm làm chuẩn bị, kịp thời thông báo gia phụ đi!

- Hiện tại ta lập tức phản hồi Thánh Đan Các, phái võ giả Thánh Đan Các xuất động...

- Không cần!

Tần Trần phất tay nói:

- Cái này dù sao cũng là sự tình trong Lăng Vân Thành, Thánh Đan Các ngươi không tiện nhúng tay, ta có thể giải quyết!

- Nhưng...

- Đúng rồi, nói cho Thánh Tâm Duệ, phỏng chừng tháng sau, ta sẽ đến đế đô, bảo hắn sớm chuẩn bị Cửu Điệp Linh Thanh Hoa, nếu không độc tố xâm nhập thân thể, sẽ rất phiền phức.

- Vâng!

Đỗ Tư Viễn còn muốn nói điều gì, nhưng Tần Trần đã ly khai.

- Lăng Vân Thành, thật sắp biến thiên rồi...

Đỗ Tư Viễn kinh hãi nói.

Phụ tử Lăng Thế Thành và Lăng Thiên hẳn không nghĩ đến, cướp đoạt tinh môn của Tần Trần, cấy ghép vào trong cơ thể Lăng Thiên, sẽ khiến cho một con Hùng Sư còn nhỏ lớn lên thành Sư Vương.

- Nhất định phải mau chóng thông báo phụ thân, nếu không thì sinh biến.

Đỗ Tư Viễn vội vàng trở lại Thánh Đan Các.

- Tiểu Thanh...

Phốc...

Đi ở trên đường, Tần Hâm Hâm nhiệt tình chào hỏi Tiểu Thanh, nhưng vẻ mặt của Tiểu Thanh rất ghét bỏ.

Tần Hâm Hâm không dám trêu chọc tiểu gia hỏa này, xoay người nhìn về phía Tần Trần:

- Trần ca, hơn mười ngày này, huynh đến cùng đi đâu?

- Không phải nói cho ngươi rồi sao?

Tần Trần cười nhạt:

- Đi lấy chút đồ vật thuộc về ta.

- Trần ca chính là Trần ca!

Tần Hâm Hâm cười ha ha nói:

- Lần này đến bát môn Kinh Môn cảnh, phỏng chừng cha và tộc trưởng xuất quan, nhất định sẽ thất kinh!

- Bế quan?

Tần Trần hỏi:

- Cha và nhị thúc đều đang bế quan sao?

- Đúng vậy, trước đó xuất quan một lần, đây là lần thứ hai!

- Ồ?

Nghe được lời này, Tần Trần mỉm cười.

- Xem ra Tần gia không cần lo rồi, nên lo lắng là Lăng gia, Lâm gia, Sở gia và Trầm gia,.

Nhìn nụ cười của Tần Trần, Tần Hâm Hâm chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

Hắn đã biết sự tình Tần Trần giết Lâm Ngọc Sinh và Lâm Xảo Nhi.

Cái này là đắc tội toàn bộ bốn đại gia tộc.

Nhưng nhìn thực lực của Tần Trần, Tần Hâm Hâm không còn sợ.

Lần này Tần Trần nhân họa đắc phúc, thành tựu bát môn Kinh Môn cảnh, Tần Hâm Hâm cảm giác, Tần Trần giống như khống chế hết thảy, không gì làm không được.

- Toàn bộ Lăng Vân Thành là của Tần gia ta, mà Tần gia ta, sẽ đản sinh ra không chỉ một vị Linh Hải cảnh!

Tần Trần mỉm cười, lòng tin tràn đầy.

Chứng kiến dáng dấp của Tần Trần, Tần Hâm Hâm cảm thấy phấn chấn không thôi.

Tần gia sắp quật khởi!

Trở lại Tần gia, lúc này có hơn mười võ giả trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Từ lần trước xuất hiện sự tình đại trưởng lão phản loạn, tinh nhuệ của Tần gia ở bên ngoài đều được triệu hồi.

Mà hơn mười hộ vệ kia chứng kiến Tần Trần trở về, đều mừng rỡ không thôi.

- Tam công tử!

- Ừ, phụ thân xuất quan chưa?

- Còn chưa!

Nghe được lời này, Tần Trần gật đầu nói:

- Thông báo cho tất cả tộc nhân, lập tức trở về phủ đệ, bên ngoài không an toàn.

- Vâng!

- À, nói cho tam trưởng lão và tứ trưởng lão, chuẩn bị ứng chiến, Lăng gia kết hợp ba đại gia tộc, hẳn sắp giết qua đây rồi!

- Vâng!

- Hả? Cái gì?

Hộ vệ kia cả kinh, ngốc tại chỗ.

Lăng gia liên hợp mấy đại gia tộc còn lại, muốn giết qua đây?

Tần Hâm Hâm vỗ vai hắn cười nói:

- Đừng lo lắng, bảo ngươi làm cái gì, ngươi làm cái đó đi.

- Vâng vâng, thuộc hạ minh bạch!

Mấy tên hộ vệ vội vàng chuẩn bị.

- Trần ca, tộc trưởng phân phó, huynh trở về, có thể đi gọi hắn!

- Không cần!

Tần Trần phất tay nói:

- Ta đi tìm nhị ca, Hâm Hâm, bảo mọi người không nên chạy loạn, thành thành thật thật ở trong phủ đệ là được!

- Vâng!

Tần Hâm Hâm lập tức chạy đi thông báo.

Đi tới tiểu viện của Nhị ca, Tần Trần lộ ra khuôn mặt tươi cười.

Cọt kẹt, cửa bị đẩy ra.

Trong tiểu viện, Tần Hải vẫn ngồi trên xe đẩy, thần thái nghiêm túc viết cái gì đó.

- Hắc hắc, nhị ca, huynh thật nhàn nhã nha, bên ngoài kẻ địch sắp đánh tới cửa rồi!

Tần Trần mỉm cười.

- Xú tiểu tử, lại ba hoa!

Tần Hải cười mắng:

- Đánh tới cửa, không phải còn có ngươi sao? Hơn nữa phụ thân đang bế quan, ngươi thật nghĩ nhị ca ngày ngày ở trong tiểu viện, cái gì cũng không biết sao?

- Lại nói... ta cũng không thể làm gì!

- Ai nói?

Tần Trần phản bác:

- Huynh chỉ là muốn lười, lần này ta không thể để cho huynh lười biếng nữa!

Hả?

Nghe được lời này, hai mắt của Tần Hải lóe lên tinh quang.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️