Thần Đạo Đế Tôn

Chương 42: Giết chết bọn họ

Chương Trước Chương Tiếp

Thanh âm rơi xuống, sắc mặt của Trầm Quát trắng bệch.

Đây quả thực là vũ nhục!

Tần Trần không động, hắn cũng không thể công phá phòng ngự của Tần Trần.

Đây là cái thân thể gì? Tường đồng vách sắt sao?

- Ta không tin, ta không tin!

Trầm Quát giơ tay chém xuống, một đao chém lên vai Tần Trần, leng keng một tiếng, giống như kim loại va chạm, Trầm Quát cảm giác cánh tay mình bị chấn tê dại.

- Được rồi, không chơi với ngươi nữa!

Tần Trần thản nhiên nói:

- Kẻ muốn giết ta, ta chỉ có một biện pháp, đó chính là... loại bỏ!

Bá...

Trong sát na, một đạo cương phong ngưng tụ thành phong nhận xuất hiện.

Phù một tiếng, Trầm Quát thấy đầu của mình ly khai thân thể.

Tại sao lại như vậy?

Đến chết, hắn cũng không rõ ràng!

Một màn này, càng làm cho mọi người ở đây há hốc mồm.

Thực lực của Trầm Quát, bọn họ đều biết, gia hỏa này cũng không phải loại tài trí bình thường, được Trầm gia phái ra ngoài, thủ vệ một trọng trấn.

Giờ khắc này, lại không cách nào phá vỡ phòng ngự của Tần Trần.

- Gia hỏa này... đã là bát môn Kinh Môn cảnh!

Lâm Ngọc Uyên mở miệng, làm mọi người kinh ngạc đến ngây ra.

Tần Trần đến bát môn cảnh?

Điều này sao có thể? Chỉ hơn mười ngày mà thôi, lục môn cảnh đến bát môn cảnh? Đùa gì thế!

- Ghê tởm!

Sắc mặt của Lăng Độc, Sở Thanh Minh, Lâm Ngọc Uyên đều khó coi.

Tần Trần nhỏ hơn bọn hắn chí ít bảy tám tuổi, nhưng hiện tại cảnh giới đã tương đương bọn hắn.

Điều này làm cho bọn họ không thể nào tiếp thu được.

- Cùng nhau tiến lên!

Lăng Độc lạnh lùng nói:

- Gia hỏa này, tương lai nếu như quật khởi, coi như là Lăng Thiên, sợ rằng cũng không nhất định có thể so sánh, nhất định phải diệt trừ!

- Được!

- Ân!

Lúc này ba người đều cảm nhận được áp lực cường đại.

- Sớm nên như vậy!

Tần Trần ngoắc ngoắc tay nói:

- Từng cái lên, chịu chết sẽ rất chậm, cùng nhau lên, tiết kiệm thời gian của ta!

Soái!

Thấy cảnh này, thân thể của Tần Hâm Hâm nhịn không được run rẩy.

Lúc này Tần Trần thật quá bá đạo.

- Nhìn thấy không?

Tần Hâm Hâm lôi kéo Đỗ Tư Viễn:

- Trần ca của ta, không thẹn với danh hiệu đệ nhất thiên tài của Lăng Vân Thành!

- Ngạch....

Trong lòng Đỗ Tư Viễn cũng có chút run rẩy.

Lăng Độc, Sở Thanh Minh, Lâm Ngọc Uyên đều là bát môn Kinh Môn cảnh, Tần Trần đến bát môn Kinh Môn cảnh, hắn cũng rất bất ngờ, nhưng ngoài ý muốn quy ngoài ý muốn, ba thiên tài Kinh Môn cảnh liên thủ, Tần Trần chỉ vừa bước vào bát môn cảnh, nếu như cảnh giới không ổn định, thì rất khó là đối thủ.

Hắn muốn về Thánh Đan Các gọi viện binh, thế nhưng vài tên hộ vệ ngăn cản ở xung quanh, rất rõ ràng, là không muốn cho hắn rời đi.

- Tần Trần, có thể ngươi cho rằng chúng ta không dám giết ngươi, thế nhưng ngươi sai!

Lăng Độc giễu cợt:

- Lần này bốn đại gia tộc chúng ta liên thủ, Tần gia ngươi nhất định sẽ diệt vong.

- Cho nên hôm nay, coi như giết Tần Trần ngươi, Tần gia cũng chỉ có đợi diệt vong!

- Nói nhảm nhiều lắm!

Tần Trần cũng không nhịn được nói:

- Ngươi yên tâm, lần này trở về, các ngươi chết, bốn đại gia tộc cũng sẽ xoá tên khỏi Lăng Vân Thành!

- Làm càn!

- Vô tri!

- Nực cười!

Ba người cười lạnh, trực tiếp bước ra, tạo thành tư thế vây công, sau đó lao về phía Tần Trần.

- Thật đáng buồn!

Tần Trần lắc đầu nhìn ba người.

Mặt ngoài thân thể của hắn, một đạo linh thể hộ thể ngưng tụ, cái này rõ ràng là tiêu chí của võ giả Kinh Môn cảnh.

Không chỉ như vậy, xung quanh linh khí hộ thể, một tia khí lưu màu xanh chậm rãi chảy xuôi.

Cương Phong Linh Thể Quyết!

Trải qua cửu sinh cửu thế, ký ức của Tần Trần thức tỉnh, trong đầu, đan thuật, phàm quyết, linh quyết… hầu như tất cả đều biết.

Cương Phong Linh Thể Quyết, chính là một môn thể thuật phàm quyết cực phẩm.

Thể thuật này chính là do Tần Trần ở đời thứ nhất sáng tạo, hơn nữa còn là một bản linh quyết cải tạo thành phàm quyết.

Cửu môn cảnh, tu luyện đều là phàm quyết, thế nhưng bản thân võ giả cửu môn cảnh, cô đọng chính là nhục thân, cường kiện nội tạng.

Cho nên căn bản không có thể thuật cường đại.

Môn thể thuật này, có thể nói mặc dù là Tần Trần năm xưa, đến cấp bậc Đại Đế rồi, cũng hết sức hài lòng, có thể nói hoàn mỹ không tì vết.

Cương Phong Linh Thể Quyết, lệ phong thành cương, hóa thành phong nhận.

Vừa rồi Trầm Quát chính là bị phong nhận cắt đứt đầu.

Phàm quyết này, sau khi Tần Trần đến bát môn cảnh liền bắt đầu tu hành, có thể nói hạ bút thành văn.

- Lệ phong thành cương!

Trong lòng nhẹ quát, mặt ngoài thân thể của Tần Trần, ở dưới linh khí hộ thể, trong lúc bất chợt, lần thứ hai thêm ra một vòng bảo hộ màu xanh.

Phanh...

Lúc này, Lăng Độc dẫn đầu công kích đến, một quyền oanh lên thân thể của Tần Trần, nhưng chín thành chín lực đạo đều bị linh khí hộ thể ngăn cản, thừa lại một bộ phận, trực tiếp bị linh thể dung hoà.

- Cút ngay!

Trên thân thể của Tần Trần, lực đạo cường đại bắn ngược ra.

Một tiếng kêu thảm thiết, vào thời khắc này đột nhiên vang lên.

- A... Tay của ta, tay của ta...

Sở Thanh Minh và Lâm Ngọc Uyên cả kinh, ngừng bước tiến công.

Lăng Độc bị Tần Trần chấn đến bàn tay hóa thành thịt nát.

Gia hỏa này là làm sao làm được?

Hai người nhìn nhau, đều nhìn ra sợ hãi trong mắt đối phương.

Rút lui!

Tần Trần rất cổ quái, bọn họ căn bản không phải đối thủ.

- Muốn chạy? Chạy thoát sao?

Lúc này Tần Trần bước tới.

Sở Thanh Minh và Lâm Ngọc Uyên phát hiện, tốc độ của Tần Trần lại còn nhanh hơn bọn họ.

Chạy là chạy không thoát, nhưng đột nhiên ánh mắt hai người liếc về phíaTần Hâm Hâm.

Bắt Tần Hâm Hâm, áp chế Tần Trần.

Hai người hạ quyết tâm, vọt thẳng đến bên cạnh Tần Hâm Hâm.

- Ngọa tào, các ngươi muốn làm gì?

Tần Hâm Hâm vội vàng rút lui, nhưng tốc độ làm sao so được Lâm Ngọc Uyên và Sở Thanh Minh.

Thấy cảnh này, Tần Trần biết mình không kịp nhúng tay, vì vậy dừng bước lại.

- Trần ca, sao huynh lại dừng, huynh không thể mặc kệ ta nha!

Tần Hâm Hâm la to.

Nghe được lời này, Tần Trần lắc đầu cười khổ:

- Tiểu tử ngươi im miệng đi.

Lúc này Lâm Ngọc Uyên và Sở Thanh Minh đã tiến tới.

Mắt thấy hai bàn tay sắp bắt được Tần Hâm Hâm, đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.

- Tiểu Thanh, giết chết bọn họ!

Tần Trần hạ lệnh, Thương Thanh Quỳ Ngưu hai vó đạp đất, soạt một tiếng, thân ảnh hóa thành thanh mang.

Bang bang...

Sau một khắc, từng tiếng thình thịch vang lên, Tần Hâm Hâm chỉ cảm thấy có gió thổi qua, ngay sau đó thân ảnh của Lâm Ngọc Uyên và Sở Thanh Minh tiêu thất.

Tiêu thất?

Tần Hâm Hâm vội vàng xoay người lại nhìn, hai tròng mắt kém chút trừng ra ngoài.

- Cái này...

Nhìn một màn trước mắt, Tần Hâm Hâm triệt để ngây ngốc.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️