- Ca, đây là đan dược gì vậy?
- Uẩn Cốt Đan!
- À?
Tần Hâm Hâm biến sắc.
Uẩn Cốt Đan, đây chính là linh đan nhị phẩm, viên thuốc này, có người nói người thường ăn, sẽ trực tiếp đạt đến Khai Môn cảnh, mở ra con đường tu hành, có tốt chỗ to lớn với cốt nhục của võ giả, Tần Trần lại cho hắn ăn.
- Lãng phí, lãng phí, cánh tay này của ta, một viên Tiếp Cốt Đan là đủ, Uẩn Cốt Đan...
- Để tránh lưu hậu hoạn, ăn Tiếp Cốt Đan, có khả năng đưa tới tai hoạ ngầm, khiến tiến cảnh võ đạo của ngươi dừng bước không tiến lên!
Tần Trần nói.
Tần Trần không giải thích nhiều, nhìn Tần Hâm Hâm nói:
- Ngươi uống rượu, lại bị người đánh thành cái dạng này?
- Vâng!
Đột nhiên Tần Hâm Hâm vỗ ót, vội vàng nói:
- Đỗ Tư Viễn vẫn còn ở bên trong!
- Là ngươi, Tần Trần!
Tần Hâm Hâm nói xong, ngoài cửa tửu lâu lần lượt từng bóng người đi ra, bốn người cầm đầu chứng kiến Tần Trần, đều kinh ngạc thốt lên.
Lăng Độc nói:
- Ngươi lại không bị Lăng Thiên Vệ giết chết?
- Lăng Thiên Vệ gì?
Tần Hâm Hâm giải thích:
- Lực lượng trung kiên của Lăng gia, mỗi người đều là thất môn, bát môn cảnh, lão quỷ Lăng Thế Thành kia phái người đi giết huynh!
- Không có gặp...
Tần Trần nói.
- Không gặp?
Sắc mặt của Lăng Độc tái nhợt.
Ghê tởm, cơ hội tốt trời ban, Lăng Thiên Vệ lại không tìm được Tần Trần.
Điều này thật quá ghê tởm!
- Ngươi nên mừng vì không có gặp phải!
Tần Trần ung dung cười nói:
- Nếu không thì, chỉ sợ bọn họ chết đến ngay cả cặn bã cũng không thừa.
Nghe được lời này, bốn người tức đến nghẹn họng nhìn trân trối, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Nghe nói tinh môn của Tần Trần bị đoạt, nhưng không nghe nói gia hỏa này... Đầu óc bị đoạt sao?
- Ngươi sẽ không phải ngu ngốc chứ?
Lăng Độc hỏi:
- Gặp phải Lăng Thiên Vệ, cái mạng chó của Tần Trần ngươi sớm đã không còn!
- Trần ca, đừng dây dưa với bọn hắn, Đỗ Tư Viễn vì giúp ta, bị đánh trọng thương.
- Yên tâm đi!
Tần Trần phất tay:
- Hắn dù sao cũng là nhi tử của Đỗ Triết đại sư, mấy người này lại càn rỡ, cũng không dám giết hắn.
Lúc này Đỗ Tư Viễn từ trong đoàn người lung lay đi ra, bốn người Lăng Độc đúng là không dám đối phó Đỗ Tư Viễn, dù sao phụ thân hắn chính là Đỗ Triết đại sư.
- Tần thiếu gia!
Chứng kiến Tần Trần, Đỗ Tư Viễn kích động như nhìn thấy cha ruột vậy.
Thánh Tâm Duệ có lệnh, Tần Trần gặp chuyện không may, phụ thân hắn chôn cùng, Đỗ Tư Viễn chứng kiến Tần Trần không có việc gì, thì quên luôn cả đau đớn.
- Không chết chứ?
- Không có việc gì không có việc gì, một chút thương tích ngoài da mà thôi, không coi vào đâu!
Đỗ Tư Viễn nhìn Tần Trần, hận không thể ôm một cái.
Tần Trần không có việc gì, vạn sự đại cát nha!
- Tần công tử, đã không có việc gì, trước trở về Tần gia đã, ta đi với ngươi!
- Trở về?
Tần Trần nhíu mày nói:
- Như vậy sao được, trở về như thế, không phải rất mất mặt sao? Không thấy Hâm Hâm bị đánh thành như vậy sao?
- Ngạch, cái kia, Trần ca...
Sắc mặt Tần Hâm Hâm lúng túng nói:
- Bọn họ nhiều người, chúng ta về trước đi, bằng không sẽ ăn thiệt thòi đấy!
- Người nhiều?
Tần Trần ngạc nhiên nói:
- Người nhiều có tác dụng sao? Bất quá là một đám heo mà thôi.
Ba người ngươi một lời, ta một câu, mà bốn người khác, nghe được lời này sớm đã triệt để phẫn nộ.
Tần Trần không chết, bốn người đã không thể chịu đựng được, hiện tại còn khinh thường bọn họ.
- Xem ra ngươi không chỉ tinh môn bị đoạt, ngay cả đầu óc cũng hư mất!
Lâm Ngọc Uyên đi tới, lạnh lùng nói:
- Tần Trần, Tần gia ngươi sắp xong đời, hôm nay đụng phải chúng ta, coi như ngươi vận khí kém, hôm nay coi như giết ngươi, phụ thân ngươi cũng không làm gì được!
- Tới!
Lúc này Tần Trần đứng tại chỗ, ngoắc ngoắc tay nói:
- Ngươi tới giết ta!
Lời này vừa nói ra, thần sắc bốn người đều khó coi.
Gia hỏa này, dựa vào cái gì khiêu khích bọn họ như thế? Dựa vào cái gì không coi ai ra gì?
- Giết tiểu tử này, há cần Lâm huynh lao lực, ta tới là được!
Đúng lúc này, một thân ảnh bước ra, chính là Trầm Quát trong bốn người.
Trầm Quát chính là thất môn Tử Môn cảnh, quanh năm ở trọng trấn của Trầm gia làm việc, lần này Trầm Uyên, Trầm Lâm Phong bỏ mình, ngược lại cho hắn cơ hội, trở thành tộc trưởng đời kế tiếp.
Hiện tại giết Tần Trần, chính là một cái công lớn.
Bàn tay của Trầm Quát vung lên, hai tay xuất hiện hai thanh đoản đao.
- Bá Đao Quyết!
Hai tay huy vũ, hai thanh đoản đao mang theo đao kình bá đạo, trực tiếp tịch quyển về phía Tần Trần.
- Lui ra sau!
Tần Trần mở miệng, Đỗ Tư Viễn và Tần Hâm Hâm không dám khinh thường, lập tức lui lại.
Mặc dù bọn họ không biết lực lượng của Tần Trần đến cùng tới từ nơi nào, nhưng hai người bọn họ là không thể chiến thắng Tử Môn cảnh, thế nhưng Tần Trần từng có tiền lệ chém giết Tử Môn cảnh Lăng Côn.
Thế nhưng Trầm Quát không phải là Lăng Côn có thể so sánh.
Võ giả cùng cảnh giới, cũng có khác nhau rất rớn.
- Trầm Quát thi triển Bá Đao Quyết đến mức tận cùng, căn bản nhìn không thấy đao ảnh, ngay cả ta cũng không dám đón đỡ.
Sở Thanh Minh thở dài nói.
- Ừ, thực lực của Trầm Quát mạnh hơn Lăng Côn rất nhiều, Tần Trần kia đi ra ngoài hơn mười ngày, phỏng chừng vẫn là lục môn Cảnh Môn cảnh, không thể nào là đối thủ của Trầm Quát được.
- Bất kể như thế nào, tiểu tử này, hôm nay hẳn phải chết!
Ba người đứng tại chỗ, cũng không định xuất thủ.
Lúc này Bá Đao Quyết của Trầm Quát, ở trong mắt mọi người có thể nói hoàn mỹ, từng đạo đao ảnh chồng chất, làm người căn bản không thể cân nhắc quỹ tích.
Tần Hâm Hâm gắt gao bắt lại cánh tay của Đỗ Tư Viễn, khẩn trương không thôi.
- Đây là cái đồ chơi gì?
Lúc này Tần Trần lại lạnh nhạt nói, Bá Đao Quyết gì kia, không khỏi quá kém rồi.
Căn bản không có cuộn trào mãnh liệt của đao pháp, hay khí thế bá đạo, bất quá chỉ là Trầm Quát lấy linh khí của mình chồng chất ra.
Vốn còn dự định hoàn thủ, lúc này trực tiếp đứng tại chỗ không nhúc nhích, mặc cho Trầm Quát đánh tới.
Tần Trần đang làm gì?
Một màn này, làm mọi người kinh ngạc đến ngây ra.
Vừa rồi Tần Trần còn chuẩn bị phản kích, hiện tại lại đứng tại chỗ bất động, chờ chết sao?
- Trần ca, a, huynh làm sao không động...
Tần Hâm Hâm la to.
- Hừ, miệng cọp gan thỏ, hắn động? Hắn dám động sao? Đây là bị đao của ta dọa sợ!
Trầm Quát cười ha ha, song đao bay múa càng nhanh hơn, lực lượng tụ tập đến đỉnh phong, một tả một hữu chém đến hai bên sườn của Tần Trần.
Cho tới giờ khắc này, Tần Trần vẫn không tránh né, mặc cho lưỡi đao kia chém lên người mình.
Nhưng đột nhiên, leng keng một tiếng, tràng cảnh máu tươi bắn tung tóe mà mọi người nghĩ cũng không có xuất hiện, ngược lại thân ảnh của Trầm Quát thịch thịch thịch rút lui.
- Làm sao có thể?
Mà giờ khắc này, mặt ngoài thân thể của Tần Trần không có một vết thương, thậm chí quần áo cũng hoàn hảo không tổn hại.
- Không thể, không thể!
Trầm Quát hoài nghi mình bị hoa mắt, lúc này song đao nhịn không được, lần nữa chém ra.
- Đừng phí sức lực!
Đột nhiên Tần Trần mở miệng:
- Đứng để cho ngươi đánh, ngươi cũng không đánh được!