- Ai nói của ngươi là linh thể?
Tần Trần mỉm cười nói:
- Trong thiên hạ này, lẽ nào chỉ có linh thể mới lợi hại?
- Linh thể, ở trong hàng ngàn hàng vạn thể chất chỉ là sơ cấp nhất, trên đó còn có thánh thể, vương thể, hoàng thể, đế thể!
- Cửu Chuyển Linh Lung Thể, chính là hoàng thể!
- Hoàng thể...
Mặc dù là Diệp Tử Khanh, lúc này ánh mắt cũng lộ ra chấn động mạnh mẽ.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, thân thể của mình lại là thể chất đặc thù, càng không nghĩ tới sẽ là hoàng thể.
- Như thế nào? Ngươi không chỉ tiến vào Linh Hải cảnh thôi đó chứ?
- Đến Linh Hải cảnh tam trọng!
Diệp Tử Khanh vừa nói ra lời này, Diệp Lượng, Diệp Phong, Diệp Sảng triệt để há hốc mồm.
Một khắc trước, tiểu thư nhà mình vẫn Thiên Môn cảnh, qua mấy giờ, trực tiếp đạt đến Linh Hải cảnh tam trọng?
Điên rồi!
- Xem như tạm được, Uẩn Linh Đài này cũng không hoàn chỉnh, nếu không chắc có thể để ngươi chìm đắm trong đó một tháng, trực tiếp đột phá Linh Hải cảnh, đến Linh Thai cảnh mới đúng!
Diệp Tử Khanh nghe được lời này, không biết nói gì.
- Được rồi, điều kiện ta đáp ứng ngươi đều đã làm được, ngươi cứu người quan trọng, không lâu sau ta sẽ tới đế đô, đến lúc đó tái kiến!
Tần Trần nói xong, xoay người rời đi.
- Ngươi... Không sợ ta nuốt lời sao?
Diệp Tử Khanh nhìn dáng dấp tự tin của Tần Trần, mở miệng hỏi.
- Nuốt lời?
Tần Trần xoay người, cười nhạt nói:
- Tốt nhất không nên, nếu không thì dù ngươi là hoàng thể, ta cũng sẽ không chút lưu tình giết ngươi!
Giết ngươi!
Hai chữ đơn giản trực tiếp.
Diệp Tử Khanh cảm thấy, dù cho mình là Linh Hải cảnh tam trọng, Tần Trần thật muốn giết nàng, cũng có thể làm được!
- Đúng rồi, thời điểm tái kiến ở đế đô, hy vọng ngươi sẽ đột phá Linh Hải cảnh ngũ trọng, ta vừa vặn có một môn linh quyết thích hợp, có thể cho ngươi tu hành.
Tần Trần nói xong, cất bước muốn ly khai.
Ông...
Mà đúng lúc này, một âm thanh minh hưởng vang lên.
Bên hông Diệp Tử Khanh, một viên ngọc trực tiếp bể ra.
- Hỏng bét!
Diệp Tử Khanh biến sắc nói:
- Khô lão gặp nguy hiểm!
- Khô lão?
Tần Trần ngừng lại.
Nghe Tần Trần hỏi, Diệp Tử Khanh giải thích:
- Là một tôi tớ của Diệp gia ta, cao thủ Linh Hải cảnh.
- Ở địa phương nào?
- Cách chỗ này mười lăm dặm, trong một đống núi nhỏ!
Nghe được lời này, Tần Trần ngạc nhiên.
- Lão nhân này, chạy đi đâu không được, hết lần này tới lần khác đi nơi ấy làm gì!
Ở đâu? Nơi đó là nơi nào?
Nghe Tần Trần nói, dường như gia hỏa kia đã biết xảy ra chuyện gì.
- Ta dẫn các ngươi đi!
Tần Trần bất đắc dĩ:
- Ta cũng không muốn tỳ nữ mình mới thu chết ở chỗ đó.
- Đa tạ.
Diệp Tử Khanh không hề để ý lời nói của Tần Trần, nếu nói trước đó chỉ là bất đắc dĩ đáp ứng, như vậy bây giờ, Tần Trần cho nàng quá nhiều kinh hỷ.
Đối với chỗ này, tựa hồ Tần Trần rất tinh tường, phảng phất như là mình tự tay kiến tạo.
Nhưng hắn rõ ràng chỉ là thiếu niên một mười sáu tuổi mà thôi, nói cho cùng, so với mình còn nhỏ hơn một hai tuổi.
Một nhóm năm người tiếp tục xuất phát, toàn lực chạy đi, chỉ vài phút sau đã đến.
Trước mắt là một mảnh núi thấp.
Những ngọn núi này chỉ cao trăm mét, hình dung thành đống đất thì càng thêm thích hợp.
Số lượng rất nhiều.
Nhìn những ngọn núi kia, Tần Trần lẩm bẩm.
- Lão bộc của ngươi ở đâu?
- Ở cách nơi này tựa hồ... vài trăm thước.
- Được rồi, đi!
Tần Trần nhìn về phía trước nói:
- Nhớ kỹ, đi theo dấu chân của ta, nếu không xuất hiện bất kỳ nguy hiểm gì, hoặc mất mạng, ta sẽ không phụ trách...
Tần Trần nói xong, trực tiếp cất bước tiến vào trong sơn cốc.
Ba người Diệp Lượng cực kỳ thành thật.
Ngay cả Khô lão cũng bị vây ở chỗ này, nơi đây thật quá hung hiểm, bọn họ cũng không muốn cái mạng nhỏ của mình chết oan uổng như vậy.
Vốn chỉ là lộ trình mấy trăm thước, mấy người lại đi hơn mười phút mới tới.
- Khô lão!
Trải qua một rối rẽ, chứng kiến thân ảnh của Khô lão, Diệp Tử Khanh sửng sốt.
Khô lão mặc trường bào màu đen, lúc này không biết bị vũ khí sắc bén gì chém phá, tiên huyết giàn giụa, cả người bị treo ở trên sườn núi, thân thể không nghe mình khống chế.
Mà giờ khắc này, trên sườn núi ngoại trừ Khô lão, còn có vài người bị vây khốn.
Bọn họ phảng phất như bị gông xiềng vô hình khống chế, toàn thân không thể động đậy, mà mặt ngoài thân thể, đường máu không ngừng sâu thêm.
Tựa hồ có lực lượng vô hình đang cắt thân thể của bọn họ.
- Tiểu thư, đừng tới gần!
Khô lão thở hồng hộc, hữu khí vô lực nói.
- Tại sao lại như vậy?
- Còn không phải bởi vì tham.
Tần Trần nhìn đỉnh núi, giễu cợt nói:
- Chứng kiến thứ tốt, động tâm, muốn đi ngắt.
Diệp Tử Khanh dõi mắt nhìn theo, trên đỉnh núi, nàng thấy từng buội Tử La Linh Đan Hoa nở rộ.
Tử La Linh Đan Hoa, dược liệu luyện chế linh đan tuyệt hảo.
Hơn nữa nhìn kỹ lại, trên đỉnh núi tựa hồ không chỉ có nó.
Lúc này không chỉ Khô lão bị nhốt, còn lại đại khái mười mấy người cũng bị nhốt.
Hơn nữa trong đó có rất nhiều cường giả Linh Hải cảnh.
- Tần công tử...
Diệp Tử Khanh khổ sở nhìn về phía Tần Trần.
- Nguyên bản dựa theo ý tứ của ta, bọn người kia đều đáng chết, bao quát lão nô của ngươi, nhưng nể tình ngươi là tỳ nữ của ta, lão nô này có thể miễn tử!
Tần Trần nhìn đỉnh núi, sau đó đi về phía trước.
Cũng không thấy có động tác gì, chỉ là thời điểm tới gần chân núi, gông xiềng vô hình trói buộc Khô lão mở ra.
Thân thể của Khô lão rơi xuống.
Ba người Diệp Lượng vội vàng đi tới, nâng Khô lão dậy.
- Lần sau nhớ kỹ, không phải cứ nhìn thấy thứ tốt gì, thì liều mạng nhào tới!
Tần Trần thản nhiên nói.
Bị một thiếu niên mười sáu tuổi răn dạy, Khô lão đỏ cả mặt, muốn phản bác, nhưng nhìn thấy tiểu thư nhà mình tôn kính Tần Trần như vậy, lập tức ngậm miệng không nói.
- Tiểu tử, đứng lại!
Đột nhiên, một tiếng quát lớn vang lên.
Dưới chân núi, hai ba đội người, đại khái mười mấy võ giả đi ra, vây quanh đám người Tần Trần.
- Tiểu tử, xem ra ngươi biết vấn đề ở nơi này, thả đồng bạn của ta xuống!
Trong đó có một đội mười mấy người, tựa hồ là dong binh đoàn, tên thủ lĩnh sắc mặt lạnh lùng nói.
- Thả xuống?
Tần Trần xoay người nhìn trung niên kia, thần sắc thản nhiên.
- Ngươi tai điếc sao, không nghe ta mới vừa nói gì sao?
- Lão nhân này, nếu không phải là người hầu của tỳ nữ ta, ta mới lười quản hắn chết sống, còn những gia hỏa kia...
Tần Trần liếc mắt, giễu cợt nói:
- Để bọn hắn ở trên đó, cho bọn họ chậm rãi chờ chết, xem như là ban ân rồi.
Lười quản... Ban ân...
Nghe được mấy lời này, trung niên kia triệt để phẫn nộ.
- Tiểu tử, ngươi có biết, chúng ta là người của Băng Khô Dong Binh Đoàn không, đây là tam đương gia Trần Phong của chúng ta, nếu không muốn chết, thì nhanh cứu huynh đệ của chúng ta, sau đó thu thập những linh thảo kia xuống cho chúng ta!
Một gã dong binh đi ra, nhìn Tần Trần uy hiếp.