- Phụ thân, làm sao vậy?
Chứng kiến phụ thân đột nhiên tỉnh dậy, Lâm Ngọc Uyên sửng sốt.
- Nhị đệ và tam muội của con gặp chuyện không may!
Thân là tộc trưởng Lâm gia, Lâm Chiến Thiên cũng là cao thủ bát môn đỉnh phong, lần này đang chuẩn bị đột phá đến cửu môn.
Nhưng đột nhiên hắn cảm giác được khí tức quỷ dị.
- Mang Song Luân Kính tới!
- Vâng!
Cũng không bao lâu, Lâm Ngọc Uyên trở về.
Trong tay xuất hiện một chiếc gương, giống cái gương trong tay Lâm Xảo Nhi lúc trước như đúc.
Bàn tay của Lâm Chiến Thiên đưa ra, quang mang lóe lên một cái rồi biến mất, từng đạo linh khí đánh vào trong đó.
Chỉ thấy trong khoảng không, tràng cảnh biến hóa, Lâm Xảo Nhi nằm ở dưới đất, kế cận tử vong, trong gương, một khuôn mặt thanh tú lại lạnh lùng xuất hiện.
- Tần Trần!
Chứng kiến thân ảnh kia, thân thể của Lâm Ngọc Uyên run lên.
- Tam muội chết, như vậy nhị đệ...
Két...
Đột nhiên, cái bàn trong phòng đổ nát.
- Được lắm Tần Trần, dám giết hai con của ta!
Lâm Chiến Thiên giận không kiềm được.
- Phụ thân bớt giận!
Lâm Ngọc Uyên vội vàng nói:
- Lần này nhị đệ và tam muội vào Lăng Vân Sơn Mạch, bị Tần Trần chém giết, sự tình này Tần gia nhất định phải cho một cái công đạo.
- Bất quá gần đây Lăng gia liên thủ Sở gia và Trầm gia, đều muốn đối phó Tần gia, không bằng chúng ta cũng liên thủ với ba đại gia tộc, cộng đồng diệt Tần gia, đến lúc đó không chỉ báo thù cho nhị đệ và tam muội, càng có khả năng chia cắt Tần gia, cam đoan địa vị của Lâm gia chúng ta ở Lăng Vân Thành.
- Được!
Lâm Chiến Thiên hài lòng nhìn nhi tử của mình, nói:
- Vi phụ bế tử quan nhiều ngày, cố gắng đột phá cửu môn Thiên Môn cảnh, Uyên nhi, việc này con đi làm!
- Vâng!
Lâm Ngọc Uyên rời phòng, sát khí trên người Lâm Chiến Thiên dần dần tiêu tán.
- Tần Trần tiểu nhi, dám giết hai còn của ta, ta nhất định để cho Tần gia ngươi trả giá thảm trọng!
Thanh âm yếu ớt truyền ra, theo gió tiêu tán...
Lúc này, Tần Trần ly khai đại điện, hành tẩu ở trên đại địa, nhìn thảo nguyên bốn phía, trong lòng thở dài một hơi.
- Hiện tại, việc cấp bách là tìm được Tiểu Thanh, dẫn nó trở về, không biết gia hỏa kia sao rồi!
Tần Trần lẩm bẩm, ngắm nhìn bốn phía.
- Di?
Đột nhiên nhìn về phía trước, Tần Trần ngồi xổm xuống.
- Thanh Tu Thảo!
Chứng kiến Thanh Tu Thảo, trên mặt Tần Trần có chút vui vẻ.
- Vừa vặn thu thập Thanh Tu Thảo để giành cho Tiểu Thanh!
Tần Trần động thủ, bận việc nửa ngày mới dừng được.
- Tiểu tử, có gặp Tần gia thiếu gia Tần Trần ở Lăng Vân Thành không?
Chỉ là thời điểm Tần Trần bận việc, một thanh âm chất vấn đột nhiên vang lên.
Ngẩng đầu, liếc mắt nam tử tóc ngắn trước mặt, Tần Trần thản nhiên nói:
- Chính là ta!
- Con mẹ nó, ngươi đùa ta?
Diệp Lượng có chút tức giận.
Lúc trước tiểu thư phái hắn tới tìm bảo, nhưng không thu hoạch được gì, đưa tới tiểu thư bất mãn, ai biết cái bảo tàng này lại tự mình nhảy ra.
Tiểu thư cho rằng hắn không chăm chú làm việc, trách cứ ở trước mặt mọi người.
Mấy ngày này, một mực tìm kiếm Tần Trần, vẫn như không thu hoạch được gì.
Cho nên sau đó dứt khoát nhìn thấy người liền hỏi, đều nói không biết.
Nhưng tiểu tử này, lại trực tiếp nói chính là ta!
Lúc này Tần Trần cũng có chút khó chịu.
- Thích tin thì tin, không tin thì cút, không thấy ta đang cắt cỏ sao?
Tần Trần cúi đầu, tiếp tục thu thập Thanh Tu Thảo.
- Xú tiểu tử, ngươi muốn chết!
Diệp Lượng trực tiếp sải bước ra, thực lực Kinh Môn cảnh bạo phát, tốc độ và lực lượng tăng đến cực hạn.
Không nghĩ tới nam tử tóc ngắn sẽ trực tiếp động thủ, Tần Trần nửa ngồi trên mặt đất, trong lúc vội vàng vung quyền nghênh kích.
Phanh...
Hai bóng người vừa đụng liền tách ra, bàn tay của nam tử tóc ngắn sưng vù, chỉ cảm thấy cả người đau đớn.
Trái lại Tần Trần, vẫn bảo trì động tác, không chút nhúc nhích.
- Tiểu tử, xem nhẹ ngươi, còn có chút tài năng nha!
Diệp Lượng nhe răng cười, muốn tiếp tục động thủ.
- Dừng tay!
Đột nhiên, một tiếng quát nhẹ vang lên, mấy bóng người từ từ đi tới.
- Tiểu thư, tiểu tử này muốn chết, ta giáo huấn hắn một chút.
- Ta xem là ngươi muốn chết mới đúng.
Tần Trần đứng dậy, duỗi người một cái nói:
- Ngươi hỏi ta gặp Tần Trần không, ta nói chính là ta, ngươi không tin, còn muốn giết ta, tiểu gia hỏa, ngươi thật cho rằng, ta không giết được ngươi sao?
Tần Trần nhìn chằm chằm Diệp Lượng, khí tức lạnh như băng khuếch tán ra.
Tiểu gia hỏa?
Hắn là thanh niên mười tám mười chín tuổi, lại bị thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi như Tần Trần xưng là tiểu gia hỏa?
- Ngươi...
- Ngươi thật là Tần Trần?
Nữ tử nhìn Tần Trần, nhịn không được kích động nói.
Tần Trần liếc nhìn nàng kia, mở miệng nói:
- Dáng dấp xem như không tệ, nhưng nói chuyện phải lễ phép một chút!
- Tiểu tử, ngươi nói chuyện nên cẩn thận!
Diệp Lượng nói:
- Vị này chính là tiểu thư của chúng ta Diệp Tử Khanh Diệp tiểu thư, hỏi ngươi cái gì đáp cái đó, nếu không thì...
- Nếu không thì sao?
Tần Trần căn bản không thèm để ý.
Lúc đầu hắn đã rất khó chịu.
Tới chỗ này mở linh trận, không nghĩ tới để cho nhiều người tiến vào như vậy, phá hư hồi ức tao nhã của hắn lúc trước.
Lâm Ngọc Sinh và Lâm Xảo Nhi đưa tới cửa muốn chết, hiện tại lại xuất hiện một đống người như thế.
- Diệp Lượng, lui lại!
Lúc này Diệp Tử Khanh đi tới, nhìn Tần Trần.
- Tần công tử, tại hạ Diệp gia Diệp Tử Khanh, tới chỗ này là vì tìm kiếm Thiên Hỏa Linh Tinh, nghe nói trên người Tần công tử có Thiên Hỏa Linh Tinh, không biết Tần công tử có thể bỏ thứ mình yêu thích hay không!
Diệp Tử Khanh lễ phép nói:
- Tiểu nữ nguyện ý lấy vật đồng giá trao đổi.
- Vật ngang giá trao đổi?
Tần Trần cười nói:
- Thiên Hỏa Linh Tinh trân quý như thế nào, coi như ngươi dùng linh thạch tới trao đổi, cũng không thể đồng giá nha?
- Hừ, chỉ là một tiểu thiếu gia ở Lăng Vân Thành, còn biết linh thạch...
Diệp Lượng giễu cợt nói.
Diệp Tử Khanh trừng Diệp Lượng, sau đó nhìn về phía Tần Trần nói:
- Không biết Tần công tử muốn cái gì?
- Nếu ngươi thật muốn đổi, ta có thể đổi với ngươi!
Tần Trần chắp hai tay sau lưng, lạnh nhạt nói:
- Thú hạch của linh thú cấp năm Tử Nguyên Linh Sư, ta đổi với ngươi!
- Tiểu tử, ngươi ăn nói bừa bãi!
Một thanh niên khác quát lên:
- Linh thú cấp năm, chỉ có cường giả Thiên Vũ cảnh mới có thể giết, ngươi là cố ý làm khó dễ!
- Ồ? Cố ý làm khó dễ sao? Một viên Thiên Hỏa Linh Tinh, giá trị không chỉ như vậy chứ?
Tần Trần liếc nhìn thanh niên kia, thản nhiên nói:
- Nếu không cầm ra được, cũng không phải không có biện pháp!
- Biện pháp gì?
Diệp Tử Khanh vội vàng nói.
Thiên Hỏa Linh Tinh, nàng cần khẩn cấp.
- Ngươi gọi Diệp Tử Khanh?
Tần Trần thản nhiên nói:
- Nếu ngươi thật muốn Thiên Hỏa Linh Tinh, đừng nói một viên, mười viên ta cũng có thể cho ngươi.
- Điều kiện chính là, ngươi làm tỳ nữ của ta!
Cái gì!
Nghe được lời này, ba thanh niên bên người Diệp Tử Khanh triệt để bạo tạc.
- Tiểu tử, ngươi muốn chết!
- Tiểu thư, ta cắt lưỡi của hắn, xem hắn còn dám hồ ngôn loạn ngữ hay không!
- Không sai!
Diệp Tử Khanh nhíu mày, cũng rất không vui.
Tần Trần nói thế, là cố ý làm khó dễ nàng, thật quá ghê tởm.
- Như thế nào? Không muốn?
Tần Trần cười nhạt:
- Diệp Tử Khanh, ta xem ngươi là một viên ngọc thô chưa mài, có thể đào tạo, nếu không muốn làm tỳ nữ của ta, ta còn không thèm đâu!
Lời này vừa nói ra, trong mắt của ba thanh niên tràn đầy sát khí.