- Nếu ta không đoán sai, hẳn là Kinh Lôi Đạn kia, không chỉ tạo thành trọng kích cho người, còn có thể truy tung, chính là dựa vào những mảnh nhỏ này nha!
- Ngươi biết!
Lâm Xảo Nhi kinh ngạc nói:
- Biết lại còn mang ở trên người, chẳng lẽ ngươi cố ý dụ chúng ta đến nơi đây, muốn giết chúng ta?
- Chính là như vậy!
Khóe miệng của Tần Trần hơi nhếch lên.
- Ha ha...
Nghe được lời này, Lâm Ngọc Sinh cười ha hả:
- Tần Trần ơi Tần Trần, xem ra sau khi giết Lăng Côn, để cho ngươi tự cho rằng mình vô địch thiên hạ rồi?
- Hai vị tộc lão, bắt sống hắn cho ta!
- Không chỉ phải bắt sống, còn phải đào hai mắt của hắn!
Lâm Xảo Nhi hung ác nói:
- Ta muốn làm cho hắn sống không bằng chết!
- Vũ nhục Phỉ Phỉ, rình coi ta, phản bội Sở tỷ tỷ, người này chính là lang tâm cẩu phế, chết trăm lần cũng không hết tội!
Lả tả...
Lâm Xảo Nhi chưa nói xong, Lâm Khai Viễn và Lâm Khai Sinh đã xung phong ra ngoài.
Lần này Tần Trần triệt để nổi lên sát cơ.
Lúc đầu không muốn tính toán với Lâm Xảo Nhi, nhưng lần một lần hai không thể lần ba, Lâm Xảo Nhi này thật quá điêu ngoa không thể nói lý.
Mộc côn trong tay xuất hiện lần nữa.
Mộc côn này không có đặc thù gì, chỉ là năm đó hắn dùng để giáo huấn đám đồ tôn không nghe lời.
Nhưng năm đó hắn cường đại như thế nào?
Cửu U Đại Đế, cũng không phải nói chơi.
Năm rộng tháng dài, mộc côn kia ở trong tay hắn, đã có được linh tính, tuy vẫn là mộc côn, nhưng đã không phải mộc côn thông thường.
Nói cách khác, cho dù là một hòn đá, được một vị Đại Đế thiên trường địa cửu sử dụng, cũng sẽ được linh khí tẩm bổ, phát sinh thuế biến.
Mộc côn này cũng như vậy.
Bàn tay vung lên, mộc côn trực tiếp ném ra.
Không thấy Tần Trần có hành động gì, nhưng Lâm Khai Viễn và Lâm Khai Sinh cảm giác, Tần Trần công kích đến, lại làm cho bọn họ không thể tránh né, chỉ có thể ứng chiến.
Lả tả...
Hai bóng người vội vàng rút binh khí ra.
Lâm Khai Viễn sử dụng đao, Lâm Khai Sinh thì dùng kiếm.
Hai người hiển nhiên thường xuyên luận bàn, lúc này phối hợp lại, hoàn mỹ không tì vết, Tần Trần không cho bọn họ cơ hội phòng ngự, vậy toàn lực công kích, chém giết Tần Trần.
- Muốn chết!
Tần Trần hừ lạnh, bàn tay vung lên, mộc côn trực tiếp bắn phá ra.
Khanh...
Chỉ nháy mắt, Lâm Khai Viễn biến sắc, phun ra một ngụm máu tươi.
- Đại ca!
- Cẩn thận!
Lâm Khai Viễn quát lên:
- Lực lượng của tiểu tử này rất cổ quái, mạnh mẽ hơn ta gấp đôi!
Cái gì?
Nghe được lời này, Lâm Ngọc Sinh và Lâm Xảo Nhi triệt để há hốc mồm.
Gấp hai? Làm sao có thể?
Lâm Khai Viễn là Kinh Môn cảnh, có trăm mã lực, Tần Trần bất quá chỉ mới đột phá thất môn Tử Môn cảnh.
- Đáng chết, nếu không phải bị trận pháp bên ngoài vây khốn, tiểu tử này tuyệt đối không thể đột phá thất môn Tử Môn cảnh.
Lâm Ngọc Sinh hùng hùng hổ hổ nói.
Lúc này Lâm Khai Sinh cũng cẩn thận nhìn Tần Trần.
- Các ngươi cùng nhau tiến lên!
Lâm Xảo Nhi hạ lệnh:
- Gia hỏa này có thể là đối thủ của mọi người chúng ta sao.
Nghe vậy, mọi người đều cùng nhau lao lên.
Lần này Lâm Ngọc Sinh và Lâm Xảo Nhi rời Lâm gia, đi tới Lăng Vân Sơn Mạch, mục đích là bắt Thương Thanh Quỳ Ngưu, tự nhiên mang theo rất nhiều cao thủ.
Hơn mười võ giả Cảnh Môn cảnh, Tử Môn cảnh tuôn ra.
- Người nhiều, thì cho rằng có thể thắng sao?
Tần Trần giễu cợt, trực tiếp sải bước đi ra.
Côn nhỏ trong tay cuốn tới, ngạnh kháng đao kiếm, trên người không có một tia tổn thương.
- A...
Một gã hộ vệ lục môn Cảnh Môn cảnh, bị Tần Trần đập tới cánh tay, cả xương cánh tay vỡ vụn.
Hộ vệ Tử Môn cảnh cũng không ngoại lệ.
Lúc này Tần Trần giống như vào chỗ không người, sát phạt quả quyết.
Lần lượt từng bóng người ngã xuống đất, mười mấy bóng người căn bản không thể vây được hắn.
- Thiếu gia, tiểu thư, các ngươi đi mau!
Lúc này Lâm Khai Viễn ăn một viên đan dược, sắc mặt khôi phục một ít nói:
- Thực lực của người này quá kinh khủng, chúng ta không phải đối thủ, không thể tất cả đều chết ở chỗ này!
- Đáng chết!
Sắc mặt của Lâm Ngọc Sinh và Lâm Xảo Nhi đều phát lạnh.
Tuổi tác của Tần Trần xấp xỉ bọn hắn, thậm chí còn nhỏ hơn, nhưng sau khi tinh môn bị tước đoạt, làm sao biến thành lợi hại như vậy?
Hai người nghiến răng nghiến lợi, lập tức xoay người, chuẩn bị ly khai.
- Chạy? Hôm nay các ngươi ai cũng chạy không thoát!
Tần Trần sải bước, trực tiếp ngăn ở trước người hai người.
- Liều mạng!
Lâm Ngọc Sinh trực tiếp vung kiếm chém tới.
- Cút!
Bàn tay nắm chặt, một quyền đập ra, răng rắc… tròng mắt của Lâm Ngọc Sinh như muốn rớt xuống, phun ra một ngụm máu tươi.
Quyền của Tần Trần trực tiếp trúng tim, căn bản không cho hắn bất luận cơ hội gì.
- Ca ca...
- Kế tiếp chính là ngươi!
Tần Trần mắt lạnh nhìn nàng, nhanh chóng giết ra ngoài.
- Tiểu thư chạy mau!
Lâm Khai Viễn và Lâm Khai Sinh vội vàng ngăn cản.
- Cút!
Tần Trần sát tâm đã định, sao có thể cho hai người ngăn hắn.
Thời điểm ở Cảnh Môn cảnh, hắn có thể chém giết ba người đại trưởng lão, càng không cần phải nói hiện tại đạt đến Tử Môn cảnh.
- Long Trụ Quyền!
Chứng kiến Lâm Khai Viễn và Lâm Khai Sinh liều chết xung phong, Tần Trần trực tiếp đứng tại chỗ, như thạch trụ chống trời, nhưng song quyền lại giống như thạch cầu, trực tiếp đánh ra.
Linh khí bạo thể, ầm… hai đạo kình khí kích xạ.
Bang bang… toàn thân của Lâm Khai Viễn và Lâm Khai Sinh nổ tung.
Ngực xuất hiện một lỗ máu, thi thể hai người bay ra, rớt xuống đất.
- A...
Chứng kiến thi thể của hai vị tộc lão, Lâm Xảo Nhi thét kinh hãi, hoa dung thất sắc, sớm đã sợ đến hồn phi phách tán.
Trong chớp mắt, ca ca và hai vị tộc lão chết thảm, cái này là thật sao.
Chạy!
Lâm Xảo Nhi nghĩ tới điểm này, không liều mạng chạy mà nói, Tần Trần tuyệt đối sẽ giết nàng.
- Chạy thoát sao?
Chứng kiến Lâm Xảo Nhi còn muốn chạy, côn nhỏ trong tay Tần Trần vung ra, hưu… xuyên thấu sau lưng Lâm Xảo Nhi.
Một đạo huyết tuyến kích xạ, Lâm Xảo Nhi kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó ngã xuống đất.
Tần Trần chậm rãi đi đến, nhìn thi thể dần dần lạnh như băng của Lâm Xảo Nhi, hừ lạnh nói:
- Đã cho ngươi cơ hội sống, nhưng ngươi hết lần này tới lần khác muốn chết.
Lấy đi côn nhỏ, Tần Trần cất bước ly khai đại điện.
Chém giết đám người Lâm Khai Viễn, Lâm Khai Sinh, với hắn mà nói chỉ là chuyện nhỏ.
Lần này đột phá Tử Môn cảnh, coi như là Thiên Môn cảnh, hắn cũng có thể đấu một trận.
Là thời điểm trở về rồi.
Lúc này đây, không phải ba đại gia tộc tìm Tần gia gây chuyện, mà là Tần Trần hắn trực tiếp đi tìm ba đại gia tộc gây chuyện.
Chỉ là sau khi Tần Trần ly khai, bên cạnh thi thể của Lâm Xảo Nhi, trong bàn tay, một cái gương nhỏ xíu lóe lên quang mang, răng rắc… vỡ vụn ra.
Mà đồng thời, trong Lăng Vân Thành, trong phủ đệ Lâm gia, một trung niên mặc trường sam màu đen đột nhiên mở hai mắt.