Thần Đạo Đế Tôn

Chương 30: Không có mệnh môn

Chương Trước Chương Tiếp

Mà Tần Trần thì hồn nhiên không biết việc này.

Viên Kinh Lôi Đạn kia phá hư trận pháp, khiến cho hắn không thể tiếp tục thao túng, vì vậy mới ly khai.

Cũng không phải hắn sợ đám người Lâm Khai Viễn, mà là cử động lúc trước của mình, kinh động không ít người tới nơi này.

Nơi đây còn có rất nhiều chỗ hắn cần tiếp tục thăm dò, lãng phí thời gian với những người kia, hội làm hỏng đại sự của mình!

- Nhiều người như vậy?

Lúc này Tần Trần đi ở trên đường, mày không khỏi nhíu lại.

Hắn có thể cảm giác được, nơi đây có ít nhất hơn trăm người không ngừng tiến đến.

Những người đó khuếch tán ra bốn phía, bắt đầu tìm tòi.

- Xem ra phải tranh thủ thời gian tìm được linh đài, đề thăng tới thất môn Tử Môn cảnh, sau đó tìm Tiểu Thanh, trở lại Lăng Vân Thành!

Trong lòng Tần Trần hạ quyết tâm, nhanh chóng ly khai.

Đại khái qua nửa ngày, thân ảnh của Tần Trần xuất hiện ở biên giới một thảo nguyên.

Ở vị trí biên giới, từng gò đất đứng vững bất hủ.

Đến rồi!

Tần Trần nói nhỏ, sau đó sải bước đi ra, tiến vào trong rất nhiều gò đất.

Ông...

Đột nhiên những gò đất kia nhanh chóng di động.

Nhưng Tần Trần lại làm như không thấy, cước bộ nhàn nhã, gò đất di động đều dán thân thể của hắn mà qua, không hề quấy nhiễu được hắn.

Không bao lâu, Tần Trần đi qua gò đất, cảnh tượng trước mắt đại biến.

Một cung điện xuất hiện ở trước mắt.

Cung điện kia nhìn từ bên ngoài, giống như một cái hộp gỗ hình vuông.

Tần Trần cất bước tiến vào trong cung điện.

Cung điện dài rộng trăm mét, từng cây thạch trụ to lớn dựng đứng.

Mà ở trung tâm thạch trụ, một thạch đài dài rộng mười thước, cao ba mét, lóe ra ánh sáng nhàn nhạt, cực kỳ chói mắt.

- Linh đài!

Chứng kiến cái linh đài kia, khóe miệng Tần Trần khẽ nhếch, sải bước đi lên thạch đài.

Tỉ mỉ cảm ứng, Tần Trần nhăn mày.

- Quả nhiên, qua mấy vạn năm, linh khí bên trong đã giảm gấp trăm lần.

Tần Trần lẩm bẩm:

- Chẳng qua vừa vặn, bây giờ ta chỉ là lục môn Cảnh Môn cảnh, linh khí quá mạnh mẽ, ta ngược lại không có biện pháp hấp thu!

Nói xong, Tần Trần nhắm hai mắt lại.

Lục môn Cảnh Môn cảnh, tứ chi bách mạch, lục phủ ngũ tạng đều trải qua linh khí rèn luyện, lực lượng đề thăng khá lớn.

Nhưng so với thất môn Tử Môn cảnh, sáu cửa trước có thể nói rất yếu.

Lúc trước giao thủ với đám người Trầm Lâm Phong, đối mặt Trầm Lâm Phong, Sở Ngọc Thanh, hắn dùng tu vi Thương Môn cảnh, có thể nói rất nhẹ nhàng.

Nhưng đối mặt Lăng Côn tu vi thất môn Tử Môn cảnh, lại có rất nhiều phiền phức.

Thất môn Tử Môn cảnh, đan điền mở khí xoáy, ngưng tụ mệnh môn, vị trí mệnh môn của mỗi võ giả đều bất đồng, thế nhưng mệnh môn chính là nơi yếu đuối nhất của võ giả.

Trước lục môn cảnh, linh khí đi khắp toàn thân, lục phủ ngũ tạng, tạp chất trong thân thể cần đi qua một chỗ truyền ra ngoài, mệnh môn chính là có tác dụng này.

Sau khi đột phá, thân thể võ giả sẽ kiên cố không phá vỡ nổi, so với lục môn cảnh, thân thể mạnh hơn quá nhiều, tốc độ phản ứng và lực lượng càng mạnh, cho nên có thể phi hành thời gian ngắn.

Thế nhưng chỗ xấu cũng có, ngưng tụ mệnh môn, nếu bị người phát hiện vị trí, đánh trúng mệnh môn, võ giả chắc chắn phải chết.

Cho nên thất môn cảnh, còn được xưng là Tử Môn cảnh.

Mệnh môn ẩn núp tốt, như vậy võ giả có thể nói toàn thân phòng ngự, mạnh hơn lục môn Cảnh Môn cảnh gấp mấy lần.

Nhưng nếu bị người phát giác, như vậy thì cần phải thận trọng bảo hộ mệnh môn.

Tần Trần cũng không xác định, mệnh môn của mình sẽ ngưng tụ ở vị trí nào.

Toàn tâm triệt để thư giãn, trong cơ thể Tần Trần, tứ chi bách mạch, lục phủ ngũ tạng khuếch tán ra.

Lực lượng truyền lại từng tầng một, linh khí trong linh đài không ngừng chui vào cơ thể.

Oanh...

Chỉ nháy mắt, linh khí trong linh đài bắt đầu gia tăng tốc độ, toàn thân xuất hiện cảm giác tê dại, trên trán Tần Trần lộ ra màu sắc sáng chói.

- Trùng kích mệnh môn, mệnh môn của ta sẽ ở nơi nào...

Tần Trần dẫn linh khí trong linh đài, chạy khắp thân thể của mình.

Nơi này nói đến cũng rất nhiều kỷ niệm, năm đó hắn và bằng hữu ở chỗ này, nhìn thấy một thiên tài, liền thu làm đồ đệ.

Đồ đệ kia trải qua mấy trăm năm tu hành, cuối cùng trở thành đại nhân vật vang dội cổ kim trên đại lục.

Về sau lại ở chỗ này, đồ nhi cũng thu đồ đệ, hắn trở về chốn cũ, liền dừng lại ở đây, kiến tạo nơi này, là vì bồi dưỡng đồ tôn của mình.

Trong đó có một đồ tôn, Tần Trần ký ức vẫn còn mới mẻ, tiểu gia hỏa kia tên Minh Uyên, là một tiểu tử rất cơ trí.

Linh đài này là dùng khen thưởng cho đồ tôn ưu tú nhất, để bọn hắn tăng cường thực lực.

Khi đó linh đài từ linh mạch dưới nền đất hấp thu linh khí, đừng nói cửu môn cảnh, ngay cả võ giả Linh Hải cảnh cũng sẽ đỏ mắt.

Chỉ bất quá trải qua hơn vạn năm, linh mạch sớm khô kiệt, nơi đây còn thừa lại linh khí trăm không còn một, nhưng vừa vặn thích hợp hắn.

Ông...

Theo thời gian trôi qua, mười ngày dần dần biến mất.

Những linh khí kia đi qua từng bộ vị trong thân thể, nhưng cuối cùng trực tiếp chen chúc lên đầu của hắn.

Oanh… từng đạo linh khí trùng kích vào Phong Thần Châu, sau đó biến mất.

- Chuyện này...

Lúc này Tần Trần rõ ràng cảm giác được, lực lượng toàn thân tăng vọt, đạt đến thất môn Tử Môn cảnh.

Ở Cảnh Môn cảnh, hắn có 100 mã lực, mà bây giờ lực lượng gia tăng gấp đôi, đến 200 mã lực.

Không chỉ như đây, huyết nhục toàn thân cũng được một lần bay vọt.

Thân thể càng thêm mềm mại, linh khí lưu động trong cơ thể nồng đậm hơn mấy lần.

200 mã lực!

Vẻn vẹn chỉ là lực lượng nhục thân, lại không thua cửu môn cảnh bao nhiêu.

Thế nhưng lúc này, kinh hỉ lớn nhất của Tần Trần không phải lực lượng, mà là mệnh môn.

Ở dưới linh khí dẫn đạo, mệnh môn của hắn bị dẫn vào trong Phong Thần Châu, sau đó biến mất.

Nói cách khác, không có mệnh môn!

Thất môn Tử Môn cảnh, chính là ngưng tụ mệnh môn, nhược điểm toàn thân đều tụ ở trên mệnh môn, nhưng hắn... không có mệnh môn!

Đây cũng chính là nói, hắn ở Tử Môn cảnh căn bản không có mệnh môn, không có nhược điểm.

Hai tay Tần Trần nắm chặt, một đạo khí thế mênh mông tràn ra.

- Ở chỗ này!

Đột nhiên, một giọng nói vang lên.

Thanh âm kia mang theo kinh hỉ, còn có vẻ đắc ý.

Tần Trần nhìn qua, mấy thân ảnh quen thuộc đột nhiên xuất hiện.

- Lại là các ngươi!

Chứng kiến hai huynh muội Lâm Ngọc Sinh, Lâm Xảo Nhi mang theo mười mấy người đi đến, sát cơ trong mắt Tần Trần càng đậm.

- Tần Trần, không nghĩ tới chứ?

Lâm Ngọc Sinh cười hắc hắc nói:

- Vốn muốn mượn tay những người kia giết ngươi, thế nhưng bản thiếu gia vẫn không cam lòng, muốn tận mắt nhìn thấy ngươi chết!

Trong mắt Lâm Ngọc Sinh tràn đầy vẻ đắc ý.

- Tần Trần, không nghĩ tới chứ?

Lâm Xảo Nhi chế giễu nói:

- Không nghĩ tới ngươi chạy xa như thế, chúng ta vẫn có thể đuổi theo tới nơi này đi?

- Ồ? Sao ngươi biết ta không nghĩ tới?

Tần Trần giễu cợt, bàn tay vung lên, một mảnh nhỏ màu đen xuất hiện ở trong tay.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️