Thần Đạo Đế Tôn

Chương 29: Kinh lôi đạn

Chương Trước Chương Tiếp

Một màn này, khiến cho hai cao thủ Kinh Môn cảnh sửng sốt.

- Lâm Khai Viễn, Lâm Khai Sinh, các ngươi còn lề mề cái gì?

Lâm Ngọc Sinh và Lâm Xảo Nhi bị hai bóng người cản trở, trong khoảng thời gian ngắn nguy cơ tứ phía.

Nghe Lâm Ngọc Sinh quát, hai bóng người đi ra.

- Tần Trần công tử!

Lâm Khai Viễn và Lâm Khai Sinh chính là hai vị tộc lão của Lâm gia, đều là bát môn Kinh Môn cảnh, thấy một màn như vậy, lúc này trong lòng cũng kinh hãi, nhìn Tần Trần, thần sắc cực kỳ cẩn thận.

- Lão hủ là Lâm gia tộc lão Lâm Khai Viễn, Tần Trần công tử, mong cho lão hủ chút mặt mũi, thả công tử và tiểu thư nhà ta!

Lúc này hai người đứng ở trước nhà lá, cũng không có trực tiếp ra tay trợ giúp hai huynh muội Lâm Xảo Nhi, mà nhìn Tần Trần tới.

Bọn họ căn bản không nhìn thấu thủ đoạn của Tần Trần, một thiếu niên lục môn Cảnh Môn cảnh, sao lại có thủ đoạn thần kỳ như vậy?

Vạn nhất hai người bọn họ xông lên, cũng bị huyễn tượng vây quanh, như vậy chỉ sợ ai cũng chạy không thoát.

- Nể mặt ngươi? Ngươi tính là cái gì?

Tần Trần thản nhiên nói:

- Ta vốn không có ý giết bọn hắn, đáng tiếc, hết lần này tới lần khác lại có một cái miệng không biết nói tiếng người!

- Muốn ta buông tha bọn họ cũng được, Lâm Ngọc Sinh, Lâm Xảo Nhi, tự vả miệng, sau đó xin lỗi, ta có thể tha cho bọn hắn không chết!

- Để ta tự vả miệng? Ngươi muốn chết!

Lâm Xảo Nhi tức giận giống như nổi điên:

- Tần Trần, ngươi chính là đăng đồ tử, sớm muộn gì cũng sẽ chết không yên lành!

- Chết không yên lành?

Trong mắt Tần Trần lấp lóe sát cơ.

- Hỏng bét!

Lâm Khai Viễn và Lâm Khai Sinh biến sắc, bất chấp suy nghĩ vọt vào.

- Muốn chết!

Tần Trần vung tay, bốn quân cờ bay ra.

Quân cờ rơi xuống đất, huyễn hóa ra bốn bóng người, trực tiếp vây khốn Lâm Khai Viễn và Lâm Khai Sinh.

Những người còn lại tái mặt, không dám lỗ mãng.

Tần Trần thi triển chiêu thức ấy, thật làm cho người ta đoán không ra.

Lâm Khai Viễn, Lâm Khai Sinh bị vây, tình huống của Lâm Ngọc Sinh và Lâm Xảo Nhi cực kỳ nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ mạng.

Lúc này Tần Trần ngồi ở bên bàn cờ, đạm mạc nói.

- Lâm Xảo Nhi, ta niệm tình ngươi không biết không có tội, không giết ngươi, nhưng bây giờ xem ra, là ta nghĩ sai!

Tần Trần nói:

- Ngươi đã cho rằng ta nên chết không yên lành, vậy thì xem người nào chết trước đi!

Tần Trần nói xong, bàn tay vung lên, lại có bốn quân cờ lao ra.

- Không xong!

Lúc này Lâm Khai Viễn đã triệt để hoảng sợ, lần này đi ra, nếu công tử và tiểu thư xảy ra chuyện gì, vậy thì hỏng bét.

- Kinh Lôi Đạn!

Tiếng quát lớn vang lên, trong tay Lâm Khai Viễn, một viên cầu ngăm đen bắn về phía Tần Trần.

Oanh...

Viên cầu nổ tung, ba gian nhà tranh bị tạc thành tro bụi, hỏa quang nổi lên bốn phía.

Mấy hư ảnh ngã nhào trên đất, lần nữa biến thành quân cờ.

- Chết rồi sao?

Lâm Ngọc Sinh nhìn nhà tranh hỏi.

Vừa rồi thật quá nguy hiểm.

- Không chết, chạy rồi!

Lâm Khai Viễn cũng lấy lại hơi, có chút nhức nhối.

Viên Kinh Lôi Đạn kia là hắn tốn rất nhiều tiền mua được, mục đích là vì bảo mệnh, coi như là cao thủ Thiên Môn cảnh trúng chiêu cũng sẽ trọng thương.

Nhưng bây giờ lại lãng phí ở trên người Tần Trần, còn không nổ chết được tên hỗn đản này.

- Tiểu tử này nhất định là mới vừa vào, chứng kiến cơ quan ở nơi này, mới có thể thúc dục sử dụng, hai vị tộc lão, nhanh đuổi theo!

Lâm Ngọc Sinh giận không kiềm được:

- Không giết người này, khó tiết mối hận trong lòng ta!

- Thiếu gia, chuyến này của chúng ta là vì Thương Thanh Quỳ Ngưu, nếu bỏ qua thời cơ bắt Thương Thanh Quỳ Ngưu...

- Phụ thân đã nói, lấy mệnh lệnh của ta làm chuẩn, hai vị tộc lão, chẳng lẽ muốn kháng mệnh sao?

Nghe được lời này, Lâm Khai Viễn và Lâm Khai Sinh không nói thêm gì nữa.

- Đuổi theo!

Một nhóm mười mấy người đang muốn đuổi bắt Tần Trần.

- Đứng lại!

Đột nhiên sau lưng vang lên một giọng nói.

Thanh âm kia vừa vang lên, lần lượt từng bóng người ngăn lại lối đi.

Hai thanh niên dẫn đầu cất bước đi ra.

- Ta hỏi các ngươi, ở chỗ này có nhìn thấy Thiên Hỏa Linh Tinh hay không!

Thanh niên tóc ngắn mở miệng hỏi.

- Ngươi là ai? Dựa vào cái gì phải nói cho ngươi!

Lâm Xảo Nhi chính là tiểu thư Lâm gia, được nuông chiều từ bé, lúc này bị người chất vấn, tự nhiên sẽ không phục.

Ba...

Đột nhiên một tiếng va chạm vang lên, thanh niên tóc ngắn không chút khách khí, trực tiếp tát tới.

Bát môn Kinh Môn cảnh!

Thấy cảnh này, mấy người ở đây đều ngẩn ngơ.

Thanh niên tóc ngắn thoạt nhìn chỉ mười tám tuổi, lại là cao thủ Kinh Môn cảnh.

- Diệp Lượng!

Thanh niên tóc ngắn vừa đánh xong, lúc này ở phía sau, một nữ tử nhẹ nhàng đi tới.

Chứng kiến nàng kia, Lâm Ngọc Sinh sửng sốt.

Quá đẹp, giống như trời giáng hạo nguyệt, tinh huy chói mắt.

Lúc này gương mặt của Lâm Xảo Nhi đỏ bừng, lại nhìn thấy cô gái kia, không khỏi cảm giác hai người giống như hạo nguyệt và đom đóm trong đêm.

- Tiểu thư!

Thanh niên tóc ngắn cung kính nói.

Thấy cảnh này, mấy người đều khẩn trương lên.

Chỉ một mình Diệp Lượng đã là bát môn Kinh Môn cảnh, coi như Lâm Khai Viễn và Lâm Khai Sinh liên thủ, cũng không nhất định là đối thủ.

Vậy vị tiểu thư kia, tu vi chẳng phải càng cao?

- Các ngươi không cần khẩn trương, ta chỉ hỏi các ngươi một vấn đề!

Nữ tử lạnh nhạt nói:

- Có từng nhìn thấy Thiên Hỏa Linh Tinh không?

- Không, không có...

Lâm Khai Viễn khẩn trương nói.

- Nhìn thấy!

Nhưng đột nhiên, Lâm Xảo Nhi lại mở miệng.

- Ồ? Ở đâu?

Bị cô gái tuyệt mỹ trước mắt hỏi, ngay cả Lâm Xảo Nhi cũng hô hấp dồn dập.

- Chúng ta là nhóm thứ hai đến, tiến vào trước nhất là Tần Trần, thiếu gia Tần gia ở Lăng Vân Thành, hắn lấy đi Thiên Hỏa Linh Tinh!

Lâm Xảo Nhi nói:

- Hơn nữa người kia còn biết khống chế trận pháp ở nơi này, mới vừa rồi là hắn vây chúng ta, sau đó chạy trốn!

Ừ?

Nghe được lời này, trong mắt nàng kia xuất hiện tinh quang.

Thiên Hỏa Linh Tinh!

Nữ tử gật đầu mỉm cười, giống như trăm hoa đua nở.

- Đa tạ!

Nói xong, nàng trực tiếp xoay người ly khai.

Ba thanh niên và một lão giả từ từ đi theo.

Nhìn năm người kia ly khai, người Lâm gia mới thở dài một hơi.

- Thực lực thật kinh khủng.

Lâm Khai Viễn vẫn còn sợ hãi nói:

- Ba thanh niên đều là bát môn Kinh Môn cảnh, mà cô gái kia, ta nhìn không thấu, còn có lão giả kia...

- Công tử, chúng ta mau rời khỏi vùng đất thị phi này đi!

- Ly khai?

Lâm Ngọc Sinh hừ lạnh nói:

- Trò chơi mới chỉ vừa bắt đầu, muội muội, vừa rồi ngươi làm rất tốt, giá họa cho Tần Trần, tiểu tử này đối mặt mấy cao thủ kia, chắc chắn phải chết!

- Vừa rồi nàng kia gọi Diệp Lượng, họ Diệp... Chẳng lẽ là...

Đột nhiên thân thể của Lâm Ngọc Sinh chấn động.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️